Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1742. Đấu giá đầu hổ



Chương 1742. Đấu giá đầu hổ




Muốn giành được găng tay trắng trong một buổi đấu giá thì phải đáp ứng một điều kiện.
Cả buổi đấu giá nhất định phải đạt được tỉ lệ thành công trăm phần trăm.
Rất khó.
Nhạc Vi kiểm soát tình hình rất tốt, trong nửa tiếng tất cả vật phẩm giao dịch đều đạt được giá cả dự tính. Điều này khiến nữ nhân tươi cười như hoa.
"Kính thưa các quý vị, vật phẩm đấu giá tiếp theo là vật báu đã từng thuộc về chúng ta, một trong những tác phẩm nghệ thuật khiến mọi người thán phục. Đó là đầu hổ, một trong mười hai đầu thú. Để giúp nó trở về chốn cũ, chúng ta phải cảm ơn..."
Hiển nhiên Nhạc Vi đã chuẩn bị kỹ càng, giới thiệu từ nguồn gốc văn hóa đến vẻ ngoài, nói năng khéo léo.
"Giá khởi điểm là sáu triệu đô la Hồng Kông..."
Nhạc Vi còn chưa dứt lời đã thấy có người giơ bảng.
"Bảy triệu."
Phi Cơ đã xem một lúc lâu. Hắn chẳng thèm nhìn những người khác. Dù sao hắn cũng phải lấy bằng được món đồ này, thậm chí lão đại còn dặn dò một câu.
"Có đôi khi giá cả đại diện cho thành ý, còn nói lên thực lực."
Mục đích của Tô Bình Nam rất rõ ràng, hắn muốn Hòa Ký phô bày không chỉ thực lực, mà còn có tài lực khiến mọi người trố mắt.
Nhạc Vi đứng trên sân khấu phản ứng rất nhanh, lập tức tiến vào trạng thái, đồng thời trong lòng cực kỳ tò mò...
Từ lúc bắt đầu đến giờ, nhân tố bất ổn trong mắt nữ nhân là Phi Cơ không tỏ ra hứng thú với bất kỳ vật đấu giá nào, khiến nàng hơi thấp thỏm.
Hạng người này tới đây không phải vì chán quá mới tham gia, nhất định là có mục đích. Bây giờ đối phương ra tay, tảng đá đè nặng trong lòng nàng mới rơi xuống.
Tuy nhiên, nữ nhân không ngờ Phi Cơ lại để mắt đến đầu thú. Phải biết rằng nơi đến tốt nhất của món đồ này là bảo tàng chứ không phải cất giấu sưu tầm. Một đại ca băng đảng có can đảm nhắm đến đồ sưu tầm của quốc gia, xem ra phải đánh giá lại nội tình của Hòa Ký.
Phải nói là Tô Bình Nam lựa chọn dịp này rất khéo. Sau khi Phi Cơ giơ bảng, không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
"Tám triệu."
Khu bên trái có đại gia lập tức ra tay.
"Chín triệu."
Phi Cơ tiếp tục giơ bảng, sắc mặt vẫn tối sầm, làm cho rất nhiều người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Đại sảnh vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
"Mười một triệu."
Người ủy thác của tập đoàn Poly cũng bắt đầu ra tay, bầu không khí bắt đầu náo nhiệt…

Loan Tử cũng rất náo nhiệt.
Cảnh sát bước xuống từ ba chiếc xe đột kích khiến quán game hỗn loạn trở nên yên tĩnh.
Đội trưởng Lưu Kiến Huy vẫy tay với một tên tóc đỏ gác cửa: "Nghe nói vào giờ này mỗi ngày, lão đại Hung Nhân Kiệt của các ngươi đều đối chiếu sổ sách ở đây. Phiền ngươi báo cho hắn ta có chuyện tìm hắn."
Tóc đỏ hành động rất nhanh. Năm phút sau, Hung Nhân Kiệt nghiêm mặt đi ra khỏi phòng làm việc. Hắn chưa kịp chất vấn, còng tay sáng loáng đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Nghe nói Hung Nhân Kiệt phong sinh thủy khởi."
Lưu Kiến Huy nhếch miệng: "Kiệt ca, gần đây ngươi nổi tiếng như cồn, vì vậy có một số việc cần ngươi tiếp nhận điều tra. Ta đề nghị ngươi tốt nhất hãy giữ im lặng."
"Khốn kiếp!"
Hung Nhân Kiệt híp mắt lại, ánh mắt như sói: "Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Lưu Kiến Huy không hề tức giận, chỉ nhìn Lữ Tư Kiệt, chậm rãi trả lời: “Ngươi nhục mạ cảnh sát. Ta sẽ ghi lại điều này trong biên bản.”
Hung Nhân Kiệt không để ý đến còng tay đối phương, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phương Kiến Huy: “Ta không nhớ từ lúc nào cảnh sát lại đi quản lý mấy khu trò chơi điện tử này?”
Lưu Kiến Huy chậm rãi lắc đầu: “Bốn tháng trước, một vụ bạo động đã phát sinh ở đường Trác Giao Tiêm Sa Chủy. Ba tháng trước, một vụ tụ tập đông người đã diễn ra tại vịnh Đồng La.”
Lưu Kiến Huy giống như cười mà không phải cười: “Kiệt ca ngươi quả nhiên đủ nổi tiếng. Cho dù vậy, ngươi cũng phải phối hợp điều tra với chúng ta.”
Hai bên đều không lên tiếng.
Nhất thời, ánh mắt của hai người va chạm khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Không ít cảnh sát đã sờ tay lên hông, đồng thời một lượng lớn lưu manh cũng từ ngoài đường xông vào phòng game.
“Chỉ là điều tra theo thông lệ mà thôi. Ra ngoài lăn lộn, ai mà không một lần tiến vào đồn cảnh sát.”
Nhìn đám lưu manh tràn vào càng lúc càng nhiều, Hà Mỹ Linh bên cạnh vội lên tiếng.
Nữ nhân nhìn rất mỏng manh, yếu đuối nhưng nàng hiểu rất rõ suy nghĩ của người trong giang hồ.
“Ta đi với các ngươi.”
Hung Nhân Kiệt bình tĩnh lại, đưa hai tay, sau đó quay người lại nói với đàn em dưới trướng mình là Đao Tử Hoa: “Nói cho tất cả quầy bán hàng, quầy nước giải khát, qua 12h đêm nay chúng ta không bán cho cảnh sát nữa.”
Răng rắc.
Chiếc còng tay lạnh lẽo đóng lại.

“Mười bảy triệu rưỡi.”
Nhìn Phi Cơ giơ tấm biển số 14 lên, đấu giá viên kích động nói. Mức giá này đã cao hơn rất nhiều so với giá ước tính của buổi đấu giá công khai.
Vật đấu giá không chỉ có một. Không hề nghi ngờ, nàng sẽ kiếm được một khoản hoa hồng miễn phí.
“Mười tám triệu.”
Tập đoàn Poly và những phú hào khác đều rất lặng lẽ. Hiện tại, cái giá đưa ra không phải cao bình thường, hoàn toàn không hợp thói thường chút nào.
Trước khi đại hội đấu giá diễn ra, tập đoàn Poly và rất nhiều nhân sĩ trong ngành đưa ra con số tám triệu rưỡi. Bây giờ, con số đã tăng gần gấp đôi, điều này khiến mọi người có chút khó tin.
Nhất thời, ánh mắt của khán giả đổ dồn vào Phi Cơ và nam nhân trẻ tuổi bởi vì dục vọng quá độ mà nước da có chút tái xanh.
“Mười chín triệu.”
Phi Cơ vẫn không chút chậm trễ, tiếp tục giơ bảng.
Ánh mắt nam nhân lơ đãng nhìn Rebecca. Rebecca nhỏ giọng thì thầm bên tai Phi Cơ: “Quách Vân Phàm là bạn thân của Tăng Trí Uy, con trai thứ hai của Quách Thế Vinh tập đoàn Quách Thị.”
“Ngươi không cần lo lắng tiền bạc.”
Rebecca mỉm cười giống như một con hồ ly: “Giá càng cao, danh tiếng của Hòa Ký càng lớn. Trong xã hội này, tiền là sức mạnh.”
Nữ nhân nhìn Quách Vân Phàm đang tiếp tục ra giá. Bản thân hắn kinh doanh quán rượu. Quách Thế Vinh không phải già đến hồ đồ, không để cho con trai của mình thích làm thế nào thì làm. Hết chương 1742.



Bạn cần đăng nhập để bình luận