Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2586. Giết hắn cho ta, bất chấp mọi giá



Chương 2586. Giết hắn cho ta, bất chấp mọi giá




Đảo Silmi.
Hôm nay cường độ huấn luyện quân sự vẫn như trước, nhưng những quân nhân đã đói bụng vài ngày vì vấn đề cung cấp này không hoàn thành tốt.
Đối với chiến đội 684 mà nói, bất cứ lần nào không hoàn thành huấn luyện tức cũng phải chịu hình phạt thể xác, sáu mươi quân nhân cùng quỳ tập thể dưới ánh nắng chói chang, vẻ mặt ai nấy đều vô cảm. Bởi vì bọn hắn đã chịu hình phạt thể xác này suốt ba năm, đã quen với cuộc sống mỗi ngày đều như địa ngục này.
Gậy cao su rắn chắc nện từng phát từng phát lên tấm lưng trần. Phát ra âm thanh chát chát. Biểu hiện trầm lặng và nén giận của tất cả mọi người khiến không ít huấn luyện viên phụ trách giám sát bất giác đặt tay lên hông.
Bọn hắn không phải kẻ ngu.
Mấy ngày nay, bầu không khí trên đảo ngày càng áp lực, ngoài ra tin tức về việc xử lý những người này cũng đang lan truyền khắp nơi.
Lừa gạt, vứt bỏ, phản bội, hiện tại những người này đã chịu đựng đến cực hạn. Tất cả các huấn luyện viên trên đảo đều gửi gắm hi vọng vào trung úy Thôi, hi vọng trung úy Thôi có thể vận dụng quan hệ giúp những người này trở thành thành viên chính thức trong quân độn.
Chỉ có như vậy thì mọi vấn đề và mâu thuẫn mới được giải quyết.

"Thùng thuốc nổ sắp nổ tung, thời cơ chúng ta chờ đợi sắp đến rồi."
Thôi Kỷ Hiền đã thay quân phục, bên cạnh là trung sĩ Tào. Hắn đứng ở chòi canh trên đỉnh núi, híp mắt quan sát những quân nhân này. Sau khi đặt ống nhòm xuống, Thôi Kỷ Hiền nhìn sang trung sĩ Tào.
"Quân đội đã ra lệnh giết, sau khi trung úy Thôi trở về chính là thời cơ để ngươi ra tay."
Trung sĩ Tào cúi thật sâu, liếc mắt nhìn các đồng nghiệp huấn luyện viên dưới chân núi, trong mắt lộ vẻ không đành lòng.
"Một tướng công thành vạn cốt khô."
Thôi Kỷ Hiền vỗ vai đối phương, nói rất chân thành: "Không có hòn đá kê chân, làm sao ngươi đứng cao được?"

Kỳ thực rất nhiều chuyện trên thế giới này trước khi xảy ra đều có những chi tiết để lộ manh mối, chẳng qua có rất ít người chú ý tới những chi tiết này mà thôi.
Ví dụ như hiện tại.
Theo huấn luyện thường ngày trên đảo Silmi như mọi khi, thì hình phạt thể xác tuyệt đối sẽ không kết thúc sớm như vậy. Các quân nhân bị đánh đến mức trên người chằng chịt vết thương sẽ bị đuổi vào trong nước biển lạnh như băng để luyện tập các kỹ năng lặn dưới nước, cho đến khi kiệt sức mới được phép lên bờ.
Nhưng hôm nay, tất cả các thành viên trong chiến đội 684 mới bị đánh ba mươi gậy thì trung sĩ Tào đã hô dừng.
"Dù là vì nước quên mình thì cũng không có đạo lý bị đói bụng."
Trung sĩ Tào chắp tay sau lưng, câu nói này đã giành được thiện cảm của rất nhiều thành viên chiến đội 648, lặng lẽ gieo một hạt giống vào nội tâm bọn hắn.
"Trước tiên cứ nhốt hết bọn hắn lại đã. Huấn luyện lặn xuống nước phục kích tiếp theo thì dừng hết."
Trung sĩ Tào tiếp tục nói với mấy huấn luyện viên: "Năng lượng nạp vào trong mấy ngày nay không đủ để bọn hắn nhận hình phạt tiếp theo, nếu tiếp tục thì sẽ chết người đấy."
Trong tình huống trung úy Thôi không có mặt trên đảo Silmi, tất nhiên trung sĩ Tào là người phụ trách có cấp bậc cao nhất, vì vậy mệnh lệnh của hắn được chấp hành một cách thuận lợi.
Đây là điểm khác thường thứ nhất.
Nhưng tất cả huấn luyện viên ở đây đều không cảm thấy bất thường, dù sao ba năm chung sống sớm chiều mà chiến đấu đẫm máu đã bất tri bất giác khiến bọn hắn coi những quân nhân này là đồng đội, là bạn bè chân chính của mình, vì thế bọn hắn cũng không đành lòng.
Điểm thứ hai là sau khi các chiến sĩ thức dậy, mấy người Hàn Nhân Thực và Kim Thành Tuấn cực kỳ có uy vọng trong đội đặc công 684 đã phớt lờ lời khiển trách của huấn luyện viên phía sau, tất cả cùng chào trung sĩ Tào theo kiểu quân đội.
"Cảm ơn trung sĩ, bởi vì chỉ có ngài coi chúng ta là con người."
Kỷ luật nghiêm minh là luật thép mà bất kỳ nhánh quân đội nào cũng phải tuân thủ, huống chi trung úy Thôi dã tâm bừng bừng còn cố gắng biến những kẻ đã từng là cặn bã xã hội này thành một chiến đội thiết huyết tinh nhuệ nhất, bốn chữ này càng được chấp hành triệt để.
Vì vậy, khi ba bốn người này đột nhiên dừng lại, huấn luyện viên phía sau không hề do dự, gậy cao su lập tức nện vào mặt bọn hắn.
Nhưng cho dù vậy, mấy người vẫn quật cường chào điều lệnh xong mới tiếp tục đi tới phòng giam. Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra và các huấn luyện viên không nương tay, nên trên trán mấy người Hàn Nhân Thực bị rách da, máu chảy ra khiến quân phục trên người bọn hắn bị nhuộm thành màu đỏ, trông cực kỳ bắt mắt.
Cảnh ngộ của mấy người này khiến các thành viên khác trong đội đặc công 684 dừng bước, ánh mắt ai cũng tràn đầy phẫn nộ.
Ngay khi các huấn luyện viên căng thẳng, trung sĩ Tào quát to một tiếng mới dẹp yên sự việc.
"Làm gì đấy? Phải phục tùng mệnh lệnh!"
Lúc này các quân nhân mới đi tiếp. Hiển nhiên trong tình huống hiện tại, chỉ có trung sĩ Tào thường ngày dành cho bọn hắn sự tôn trọng là đối tượng duy nhất mà bọn hắn tin tưởng và phục tùng.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt Thôi Kỷ Hiền đứng trên đỉnh núi.
Điều này làm cho hắn cười hết sức vui vẻ.

Tập đoàn Kim Môn đang bận phản công, mà tổ chức Tam Mộc đã ngừng công kích cũng không rảnh rỗi.
Đối với Lý Đầu Sâm ngạo mạn điên cuồng mà nói, nỗi sỉ nhục khi bị em trai ruột phản bội là điều hắn không thể chấp nhận được, thậm chí còn lấn át cả cơn giận khi tập đoàn Kim Môn chèn ép vòng ngoài của tổ chức Tam Mộc.
"Giết hắn cho ta, bất chấp mọi giá!"
Dạo này ngày nào Lý Đầu Sâm cũng đổi chỗ ở.
Chuyện này khiến tâm trạng của hắn càng thêm cáu kỉnh. Nam giân vừa gào thét vừa điên cuồng đập phá các thiết bị vô cùng xa hoa mà chủ cũ lắp đặt trong biệt thự.
Dưới nòng súng trong tay Lý Đầu Sâm, đồ trang trí bằng thủy tinh đắt đỏ biến thành đồ bỏ đi không đáng một đồng.
Tất cả các thành viên của tổ chức Tam Mộc đều cung kính khom lưng, thậm chí không dám thở mạnh. Hết chương 2586.



Bạn cần đăng nhập để bình luận