Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2260. Giết người rồi



Chương 2260. Giết người rồi




Mặc dù ông chủ Lưu và những người khác không phải là người đứng đầu Thiên Nam, nhưng cấp bậc như hắn vẫn khiến người ta chấn động.
Huống chi lần này hắn không phải là người duy nhất, những thông tin và sổ sách kế toán do ông chủ Trịnh khai ra khiến số người ngã xuống lên tới ba chữ số.
Trên thực tế, toàn bộ quan trường Thiên Nam kinh ngạc không nói nên lời!
Bởi vì không ai biết giây tiếp theo kiếm của Hậu Đại Khánh sẽ chém vào đâu, cũng không biết trận động đất này sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu người.
Lần này, Quý Hưng Thịnh thật sự ngã bệnh.
Thật ra, hắn đã gọi cho Hậu Đại Khánh ngay khi ông chủ Lưu bị đưa đi. Theo tin tức từ bệnh viện truyền ra, hai người đã cãi nhau kịch liệt. Sau đó, Quý Hưng Thịnh chấn động não còn chưa ổn định đã tức đến hôn mê bất tỉnh.
Sau khi được cứu tỉnh, ánh mắt ông chủ Quý đờ đẫn, hoàn toàn không còn sự khôn khéo ngày thường.
Hắn chỉ nói một câu: “Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung cuối cùng không phải chỉ là Bật Mã Ôn sao?”
Có thể thấy, hai bên nói chuyện đã hoàn toàn kết thúc trong thất bại.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tòa nhà giám sát sáng đèn, vô số cuộc điện thoại truyền tin tức giữa Thiên Nam và Thịnh Kinh, trong tòa nhà tràn ngập giông bão.

“Khi một người bị cuốn vào cơn điên cuồng, hắn sẽ mất khả năng phán đoán.”
Ở Nhật Bản, giọng điệu của Tô Bình Nam vô cùng bình tĩnh: “Hiện tại, Hậu Đại Khánh coi mình là Bao Thanh Thiên. Chúng ta không ngại làm mấy chuyện lửa lớn nấu dầu này đâu.”
Một lần nữa, con rắn độc Cẩm Tú núp trong bóng tối đã bắt đầu nước cờ thứ hai của mình.

Trại giam số 4 thành phố Thiên Đô.
Nhậm Lai Hậu dường như đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống trong tù. Sau khi được chuyển từ phòng đơn trở lại phòng chung, hắn không còn cao ngạo như trước đây nữa.
Hắn bắt đầu giống như những bạn tù khác, nói những câu tục tĩu, kể những câu chuyện khiêu dâm. Mỗi ngày đèn tắt, hắn không ngại vận động cánh tay trợ hứng cho các lão đại.
Chỉ trong vài tháng, hơn một nửa số tóc của hắn đã rụng.
Nếu không phải bạn bè quen thân, chỉ sợ không ai dám tin người luôn cười làm lành, tóc hói, thái dương có vài sợi điểm bạc này lại là nam nhân đã từng mặc áo vest mang giày da trước đây, ông chủ Nhậm.
Bởi vậy có thể thấy môi trường ảnh hưởng đến con người đến mức nào.
Mục đích của Nhậm Lai Hậu khi làm tất cả những điều này là để cứu bản thân khỏi bị bắt nạt, sống tốt hơn trong bốn bức tường này.
Nhưng điều gì đến chắc chắn sẽ đến.
Trong lúc mọi người đang ngủ, Nhậm Lai Hậu phụ trách dỗ các tù nhân ngủ vắt óc nghĩ ra một câu chuyện tình yêu chốn công sở.
Không thể không nói câu chuyện này được hắn kể rất đặc sắc, diễn giải một cách toàn diện câu chuyện đầy cảm xúc của một sinh viên mới và sếp của mình từ những góc nhìn vô cùng thú vị như ngoại tình, đạo đức, còn suýt bị phát hiện.
Trong đêm khuya, câu chuyện kết thúc.
Nhậm Lai Hậu nằm trên giường gần nhà vệ sinh nhất, nghe tiếng vo ve hồi lâu không ngủ được, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng hòa nhập với đám rác rưởi này, a dua nịnh hót Long ca Hổ đệ cũng không tệ.
Chỉ cần có thêm thay đổi thành viên, hắn có thể rời khỏi cái nơi có mùi hôi thối ngập trời này.
Đây là một tiến bộ nhỏ nhưng là một khởi đầu tuyệt vời.
Nhậm Lai Hậu cảm thấy với trí thông minh và năng lực của mình, chỉ cần hắn chịu cúi đầu thì nhất định có thể vượt qua được.
Nghĩ đến đây, hắn có chút hài lòng xoay người lại, cảm thấy mùi nhà vệ sinh bên trái cũng không đến nỗi khó chịu khi đã quen.
Trong lúc hắn vừa xoay người, một đôi bàn tay to bỗng nhiên quấn quanh cổ Nhậm Lai Hậu. Trong tay bàn tay to lớn đó là một sợi dây nylon lấy được từ xưởng may Bạch Thiên.
Sợi dây nylon mỏng siết chặt lấy cổ Nhậm Lai Hậu khiến hắn nhất thời có cảm giác máu dồn lên đầu. Hắn muốn kêu cứu, nhưng giọng nói mỗi phút đều bị bóp nghẹt trong khoang bụng. Tai hắn bắt đầu ù đi, trong mắt bắt đầu lóe lên sao trời, hắn cảm giác được ý thức trở nên mơ hồ, cơ thể co rút. Nhưng mặc cho hai tay của hắn có vùng vẫy đến cỡ nào, hắn cũng không thay đổi được kết quả bị siết cổ đến chết.
Nhậm Lai Hậu biết người muốn giết mình là ai.
Hứa Lão Thực, một hán tử hơn ba mươi tuổi vui buồn thất thường, lúc nào cũng giống như buồn ngủ.
Nhưng cho dù chết, Nhậm Lai Hậu không biết tại sao tên gia hỏa đó lại muốn giết hắn.
Hai người ngủ sát nhà vệ sinh. Ngày thường hắn đối với Hứa Lão Thực không tệ.
Có lẽ mệnh của hắn còn chưa đến tuyệt lộ, cũng có lẽ lời cầu thần khấn Phật trong lòng Nhậm Lai Hậu đã được lắng nghe.
Nói tóm lại, một bạn tù thức dậy đi vệ sinh nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn hồn phi phách tán.
"Giết người rồi.”
Giữa tiếng la hét của các tù nhân, Nhậm Lai Hậu bất tỉnh.

Khi Nhậm Lai Hậu tỉnh lại, hắn đã nằm trên giường bệnh màu trắng trong phòng y tế. Cảnh sát Triệu trực ban nhìn phạm nhân mở hai mắt ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này kể chuyện khiêu dâm cho mọi người nghe, đừng lấy tên Tiểu Quyên làm nữ chính. Hứa Lão Thực có đứa em gái đi làm ở chính quyền huyện, cũng là sinh viên. Đầu óc của hắn không được tốt. Hắn cho rằng ngươi đang bôi nhọ danh tiếng của em gái hắn.”
Hiển nhiên, Hứa Lão Thực đã khai ra động cơ gây án.
“Mẹ nó, đồ ngốc cũng biết hắn bịa chuyện.”
Cổ họng vẫn còn rát cùng cảm giác trở về từ cõi chết cũng không ngăn được hắn không nổi giận. Lần đầu tiên hắn chửi bậy trước mặt quản giáo, đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Bởi vì tên Tiểu Quyên là cái tên mà Bưu ca thích nghe nhất. Hắn còn đặc biệt dặn dò khi nào Nhậm Lai Hậu kể chuyện nhất định phải đổi tên nữ chính thành Tiểu Quyên.
Vấn đề này nghĩ tới có chút đáng sợ.
Nếu Hứa Lão Thực chỉ là kẻ ngu, hắn sẽ vào tù sao? Hết chương 2260.



Bạn cần đăng nhập để bình luận