Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 836: Trò bắt đáy

Chương 836: Trò bắt đáy
An mập vẫn luôn do dự không biết có nên học theo Tiểu Hồng Bào, cho nổ tung sạch sẽ những nhà máy vô trùng đã được dựng dàn giáo này hay không.
Đã có kết quả giám định.
Sở Hán Văn đúng là đã giở trò quỷ với tài liệu của một số vị trí quan trọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ không phù hợp với kết quả nghiệm thu.
Bây giờ mọi người đều đã biết ngọn nguồn của mọi chuyện. Khu phát triển mà các cấp lãnh đạo hy vọng, được tuyên bố sẽ trở thành trung tâm công nghệ cao về chất bán dẫn và chế biến ô tô ở khu vực Hoa Bắc. Nếu như tiếp theo xảy ra sai sót gì, hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ông chủ Mạnh xui xẻo thì không nói, chắc chắn hắn cũng sẽ bị liên lụy.
“Cho nổ đi, An tổng.”
Kỹ sư bên dưới nói với vẻ mặt nôn nóng: “Nếu gặp phải thời tiết xấu, nhà máy của chúng ta vốn dĩ không đáp ứng được tiêu chuẩn của mà cấp trên yêu cầu, như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Nổ.”
Trái tim An mập đang rỉ máu, bây giờ hắn đã phục sát đất sự dứt khoát và quyết đoán của Tiểu Hồng Bào.
Lúc này chuông điện thoại reo lên.
An mập bắt máy, lại bị câu nói đầu tiên của đối phương làm cho sửng sốt.
“Lão An, ngươi có biết tập đoàn Cẩm Tú sắp bán phần đất và nhà máy trong khu phát triển không?”
“Không thể nào.”
Đây là phản ứng đầu tiên của An mập: “Tô Bình Nam không phải thằng điên, tại sao lại bán con gà vàng đẻ trứng vàng này chứ?”
“Là thật đó.”
Đối phương cũng nói với giọng điệu khó hiểu: “Nghe nói báo cáo của bọn hắn đã được thông qua. Ta nghĩ ngươi là người nắm rõ tin tức, có thể giúp ta tìm ra nguyên nhân thật sự là gì không? Xem thử chúng ta có thể hợp tác lấy nó về hay không?”
“Được, có tin tức ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Sau khi An mập cúp điện thoại, đôi mắt nhỏ híp lại. Không giống như Lưu tổng vừa gọi điện thoại, nỗi sợ hãi của hắn với Tô Bình Nam đã ăn sâu vào tận xương tủy. Vậy nên phản ứng đầu tiên của hắn không phải là thừa nước đục thả câu, mà là cân nhắc có nên rời đi với Tô Bình Nam hay không.
Lý do khiến hắn nghĩ như vậy chỉ có một. Mẹ nó, vũng nước đục mà đến cả Tiểu Hồng Bào cũng không dám bơi vào, hắn cũng sẽ không bao giờ đụng vào.
“Đến Cẩm Tú.”
Sau khi An mập gọi hai cuộc điện thoại để xác nhận tin tức là chính xác, hắn quyết định đích thân đi gặp Tô Bình Nam.
...
“Tô tổng, tại sao Cẩm Tú lại từ chối báo giá của công ty đầu tư Tấn Châu?”
Giọng điệu của Mạnh phụ rõ ràng có chút kích động: “Hiện tại mức giá đưa ra đã được nghiên cứu tại cuộc họp, đã đủ để lại cho ngươi một phần lãi lớn. Tin ta đi, các công ty khác không thể đưa ra mức giá này.”
“Ta hiểu.”
Tô Bình Nam trả lời: “Nhưng ai nói ta thực sự muốn bán?”
Giọng điệu của Mạnh phụ lộ ra sự ngập ngừng: “Ngươi gióng trống khua chiêng, mất nhiều thời gian như vậy để làm gì? “
“Ta đang đợi một con cá cắn câu.”
Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Bình Nam lại có một tia hung ác: “Ngươi biết rõ ta đang đợi ai mà.”
“Ngươi đang tính kế lão Thường?”
Mạnh phụ cũng là cáo già, kinh ngạc nói: “Ngươi đang đùa với lửa, căn cơ của lão Thường rất sâu.”
“Hai chúng ta là người cùng chiến tuyến, đánh rắn thì phải đánh cho chết, nếu không nó sẽ quay đầu lại cắn ta.”
Tô Bình Nam một lần nữa lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn như trong lời đồn: “Chuyện là do Sở Hán Văn bắt đầu trước. Nếu hắn đã dám có ý đồ với Tô Chấn Đông, vậy thì ta sẽ khiến bọn hắn tán gia bại sản.”
“Ta muốn biết kế hoạch chi tiết của ngươi.”
Đầu óc chính trị của Mạnh phụ luôn rất xuất sắc, hắn lập tức tiếp lời: “Như vậy ta mới có thể giúp ngươi tốt hơn.”
“Được.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Cơ sở đào tạo tài năng bóng đá Cẩm Tú đã được hoàn thành. Chúng ta trân trọng kính mời ông chủ Mạnh tham gia chỉ đạo, cũng xem như là một cách quảng cáo cho đội bóng đá trẻ.”
“Được.”
Mạnh phụ cúp điện thoại.

“Tô Bình Nam muốn bán khu phát triển?”
Sở Hán Văn phản ứng giống hệt như An mập, hắn lập tức lắc đầu: “Chuyện này không thể nào. “
“Là thật đó, Sở tổng. Ý của ông chủ Thường có thể giả được sao?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất hưng phấn: “Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể khiến vài người gặp xui xẻo, một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Cẩm Tú ra giá bao nhiêu?”
Sở Hán Văn rõ ràng đã động lòng: “Ta sợ rằng chúng ta không có đủ tiền mặt.”
“Bọn ta đang đàm phán, tập đoàn Cẩm Tú ra giá mười một tỷ, nhưng có thể phân ra thành ba đợt để thanh toán.”
Sở Hán Văn lặng lẽ hút thuốc không nói gì. Hắn không có đủ vốn, không hiểu sao câu nói của Mai Hiểu Âu tối qua lại hiện lên trong đầu hắn.
“Sở tổng, may là mấy ngày nay ngươi không chơi trò bắt đáy. Nếu không một nửa nhà cái ở Hào Giang đã nhảy sông hết rồi.”
Bắt đáy còn được gọi là cược ở đáy. Nó là một cách đánh bạc mà những con bạc gia tăng đòn bẩy ở dưới bàn khi bọn hắn đánh bạc ở trên bàn.
“Âu tiểu thư, hôm nay ta đến hơi muộn.”
Mặc dù trong lòng có chuyện, nhưng Sở Hán Văn vẫn tỏ ra bình tĩnh, trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười.
“Phải rồi, tối hôm qua có một tay đại gia ở Cảng thành chơi bắt đáy một ăn năm. May mắn đến, thế là hắn căng mắt chơi cả đêm.”
Vừa nhìn Mai Hiểu Âu là biết nàng đã trang điểm lại, nhưng sự mệt mỏi trên mặt vẫn không thể che giấu.
“Ồ.”
Trong lòng Sở Hán Văn lay động, bình thản hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Vận may của người đó quá cao, ba người trong sòng bài của Phi tỷ, mỗi người đều thua hết chín trăm vạn.”
Mai Hiểu Âu nói xong, ngước mắt lên nhìn Sở Hán Văn nói đùa: “May là Sở tổng không chơi, nếu không sòng bạc của Phi tỷ đoán chừng đã thua vào tay ngươi rồi.”
“Sòng bạc cũng có thể thua sao?”
Vẻ mặt Sở Hán Văn trở nên nghiêm túc. Mấy ngày nay hắn thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn quên mất càng về sau càng phải thận trọng.
“Sao lại không chứ?”
Mai Hiểu Âu mỉm cười: “Mấy năm trước, một tay đại gia ở Tấn Châu đã chơi một ăn mười, và đã thắng một sòng bạc trong phố. Sau này chơi thêm nửa năm thì lấy luôn sòng bạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận