Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 829: Đánh ngươi là tốt cho ngươi

Chương 829: Đánh ngươi là tốt cho ngươi
Sau vài câu hàn huyên, Lý Bản cúp điện thoại, sắc mặt tối sầm lại.
Hắn vẫn luôn do dự liệu mình có nên đảm nhận vị trí này hay không. Vốn dĩ Lý Bản vẫn còn rất vui vẻ, nhưng chỉ mới ngày hôm kia, tin tức về việc Quách Quang Diệu tự tử đã giáng cho hắn một đòn.
Quang Diệu ca cứ chết như vậy sao? Hắn không thể chấp nhận sự thật này.
Lý Bản vẫn luôn vật lộn về vấn đề này trong hai ngày qua.
Rốt cuộc là vì sao mà Quang Diệu ca lại tự sát? Nếu như không cởi được nút thắt này, hắn không thể đối mặt với chính mình.
Sau khi hút xong một điếu xì gà, hắn đứng dậy dập tàn thuốc.
Đặt chìa khóa, con dấu và những thứ thuộc về Cẩm Tú lên bàn, Lý Bản lưu luyến nhìn tất cả mọi thứ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hắn sẽ đến gặp Tô Bình Nam.
...
Ở Cẩm Tú, có rất nhiều kẻ tàn nhẫn, và những kẻ kiêu ngạo cũng không hề ít. Ở đó có một người tốt bụng có thể thoát ra khỏi thời đại đầy tính hoang dã này.
Nhưng cho dù đó là ai, chỉ cần ở trước mặt Tô Bình Nam cũng sẽ trở nên dè dặt, thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói. Ngay cả những kẻ giết người như Đỗ Cửu hay Lục Viễn cũng không thể chịu nổi ánh mắt của Tô Bình Nam. Có thể thấy Tô Bình Nam ngày thường cũng vô cùng uy quyền.
Dù vậy, Lý Bản vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Cho dù chuyện này có thể khiến mất đi vị trí người phụ trách Ô thành dễ như trở bàn tay. Thậm chí có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không tiếc vì đã những chuyện này. Không làm, hắn không để vượt qua được tâm lý của mình.
“Giám đốc Lý, không lái xe sao?”
Nhìn thấy Lý Bản đi bộ ở cổng chính, Điền Hiểu Hà - một sinh viên đại học mới nhậm chức chưa được bao lâu, tò mò hỏi một câu.
“Không lái.”
Lý Bản xua tay: “Làm việc chăm chỉ.”
Nhìn bóng lưng nam nhân bước đi nghênh ngang, cô gái lại cảm nhận được sự hiu quạnh của đối phương, nàng lập tức buồn cười lắc đầu.

Phi Cơ đi rồi.
Những gì đã nói vào đêm đó, ngoại trừ đương sự ra thì không ai biết cả. Nhưng hình ảnh của nam nhân hung tợn và mạnh mẽ đó lại gây ấn tượng với Mai Hiểu Âu một cách kỳ lạ.
“Còn trách ta sao?”
Phi tỷ nhìn Mai Hiểu Âu vẫn còn đang ngây người, nói với giọng điệu dịu dàng.
“Không có.”
Mai Hiểu Âu lấy lại tinh thần vội vàng lắc đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Đánh ngươi là tốt cho ngươi, ta nhìn không thấu tên Phi Cơ này.”
Vẻ mặt của Phi tỷ có chút say sưa: “Không thể đổi thẻ cả đời được. Ta rất xem trọng ngươi, nếu như đã làm công việc này, ngươi phải có quan hệ với những tên giang hồ này. Nếu không, ngươi không thể tiến xa hơn.”
“Cám ơn Phi tỷ đã nhắc nhở.”
Mai Hiểu Âu cúi đầu.
“Uống một ly đi.”
Phi tỷ đưa cho Mai Hiểu Âu một ly rượu vang đỏ: “Còn một câu nữa, khách hàng là khách hàng. Cho dù bọn hắn có tỏ ra phong độ hay mềm yếu nhu nhược đến đâu, bọn hắn vẫn là khách hàng.”
“Nếu đã là khách hàng, thì chúng ta phải khám phá ra giá trị lớn nhất của bọn hắn. Về phần Sở Hán Văn, giá trị lớn nhất của hắn ở chỗ chúng ta bây giờ không phải là kiếm tiền từ hắn, mà là lợi dụng hắn để bắt tên Phi Cơ này.”
“Ta nhớ rồi.”
Mai Hiểu Âu biết những lời này của Phi tỷ là từ tận đáy lòng, vậy nên mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn nghiêm túc gật đầu.
“Ta nhớ kỹ rồi.”
Phi tỷ và Mai Hiểu Âu khẽ chạm ly: “Vứt cái gọi là lương thiện và nguyên tắc đó đi, nếu không chắc chắn ngươi sẽ rất thê thảm.”
“Vâng.”
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Phi tỷ, Mai Hiểu Âu nhẹ giọng đồng ý, sau đó uống cạn ly rượu.
“Đi làm việc đi.”
Phi tỷ gật đầu: “Có lẽ Sở tổng cũng nên dậy rồi.”

Cảng thành.
Một tòa nhà dân cư ở Hung Hom.
“Chuẩn bị xe xong chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi. Xăng và lốp xe đều đã được kiểm tra, không có vấn đề gì cả, có thể lên đường bất kỳ lúc nào.”
“Còn tên kia thì sao?”
“Tất cả đều ổn cả.”
Trong một gian phòng nhỏ chật hẹp, khắp nơi đều là túi đựng thức ăn lộn xộn chất thành đống, bảy tám nam nhân lực lưỡng đều mang vẻ mặt nghiêm nghị.
“Rất tốt.”
Nam nhân dẫn đầu có vẻ mặt âm hiểm đứng dậy bật ti vi lên.
“Ta sẽ lặp lại lộ trình một lần nữa.”
Ánh mắt nam nhân chậm rãi quét qua khuôn mặt của từng người: “Tất cả phải nhớ thật kỹ, kẻ nào dám phạm sai lầm, ta sẽ giết kẻ đó.”
“Đã rõ.”
Bảy tám nam nhân đồng loạt đáp lại.
Trên màn hình ti vi xuất hiện một tòa biệt thự nằm ở lưng chừng núi. Khi màn hình bắt đầu, nam nhân âm hiểm chậm rãi nói: “Mỗi sáng vào lúc bảy giờ năm mươi, tài xế sẽ đến đón mục tiêu rời khỏi nhà.”
“Sau đó, hắn sẽ rẽ phải dọc theo đường Cổ thành, rồi quẹo trái vào đường Đại Kháng, sau đó rẽ trái đến Phúc Thanh rồi đến ngã tư. Sau đó lại rẽ phải vào cầu vượt đường Đại Kháng ở Đồng Kha, sau đó băng qua cầu vượt Loan Tử Bắc, rẽ trái ở đường Cảng Loan.”
“Nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc hẳn hắn sẽ tới văn phòng Đại Lục vào lúc tám giờ ba mươi.”
Có thể nhìn ra được nam nhân âm hiểm đã thuộc lòng lộ trình lái xe trên màn hình tivi. Mỗi câu mà hắn nói giống hệt hành trình chiếu trên màn hình tivi.
“Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Nam nhân âm hiểm hỏi lại, căn phòng chìm vào im lặng, không một ai lên tiếng.
“Vậy thì làm việc đi.”
Nam nhân đứng dậy: “Chúng ta sẽ sớm được uống trà với vị đại công tử này.”
Những tiếng cười lớn vang lên khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận