Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 946: Tiêu chí sàng lọc

Chương 946: Tiêu chí sàng lọc
“Rất tốt.”
Tô Bình Nam nói. Đi đến bước này, hắn đã trở thành người không thể trái ý trong mắt những người này.
“Bụp!”
Lại một chai rượu vang được mở ra, sắc mặt mấy người biết rõ giá trị của nó đều ửng đỏ một cách kỳ lạ.
“Ta sẽ nói với các ngươi một chuyện.”
Tô Bình Nam lại nâng ly lên: “Quyền lực chính là công lý trong thế giới này, và của cải chính là tài nguyên.”
“Trở thành một bề trên có tiền có quyền, hay trở thành một người bình thường bận rộn, luôn bị người khác kiểm soát số phận. Đây là một câu hỏi lựa chọn rất đơn giản.”
Hắn liếc nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Ta nghĩ các ngươi sẽ chọn vế đầu tiên."
Đám người kia gật đầu.
“Các ngươi không muốn cả đời mình ngồi trên một chiếc xe buýt đầy mùi mồ hôi đi làm. Lúc nào cũng phải mua quần áo hoặc thức ăn giảm giá rẻ tiền.”
Bầu không khí có phần im lặng.
Hàn Tại Huân ngẩn người nghĩ về bộ dạng nhếch nhác của mình khi đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ để tiết kiệm một trăm won.
“Hãy bỏ đi sự đồng cảm, bỏ đi cái gọi là công bằng và chính nghĩa của các ngươi. Không có quyền lực, các ngươi thậm chí còn không giúp được một con chó hoang trên đường.”
Một câu chí mạng.
Nhưng vẫn có người kích động gật đầu, thậm chí có người còn không kìm được mà vỗ tay.
“Người khác có thể mặc vest trăm vạn, đeo đồng hồ vàng trăm vạn, ra vào ngồi xe sang, bên người lúc nào cũng có những nữ nhân xinh đẹp. Còn các ngươi thì sao? Ăn bánh mì hết hạn, sống trong ngôi nhà rẻ nhất, thậm chí còn không có tiền để mua cho mình một bao thuốc lá.”
Tô Bình Nam mỉm cười ẩn ý: “Các ngươi có muốn thay đổi tất cả những thứ này không?”
“Muốn.”
Ánh mắt Hàn Tại Huân hừng hực như lửa. Hắn là người đầu tiên trả lời: “Ta muốn thay đổi tất cả.”
“Rất đơn giản.”
Tô Bình Nam Đồ cuối cùng cũng lộ ra ý đồ: “Ta cần vài người làm thanh tra phục vụ cho tập đoàn của ta mãi mãi. Ta không cần hắn hiền lành, cũng không cần hắn công bằng chính trực. Ta cần hắn nghe lời.”
“Thứ ta muốn là một phe cánh trung thành, nhưng phải tàn nhẫn vô tình. Nếu các ngươi nghĩ quan điểm của ta là sai, xin vui lòng rời đi sau khi uống cạn ly rượu này.”
“Sau đó đến làm việc trong một nhà máy nhỏ, sống một cuộc sống phải cân đo đong đếm mỗi ngày. Đó mới là nơi ngươi thuộc về, con đường thanh tra này không phù hợp với ngươi.”
“Ta nói xong rồi. Các ngươi có thể chọn đường đi cho mình.”
Ánh mắt Tô Bình Nam sâu thẳm, giống như ác ma nhìn xuống chúng sinh.
...
Mười phút trôi qua vẫn không có ai rời đi.
Mặc dù mọi người đều biết rõ sự kiêu ngạo và tham vọng của nam nhân này, nhưng bọn hắn phải thừa nhận rằng đây là cơ hội duy nhất của bọn hắn. Hơn nữa, mặc dù Tô tiên sinh kiêu ngạo, nhưng lại có một sức hút khó tả.
“Bây giờ là hai giờ mười lăm chiều.”
Nam nhân giơ cổ tay lên, nhìn về phía mấy thanh niên đang ngồi im không nhúc nhích: “Khống chế một người chẳng qua là cho hắn đủ lợi ích, bắt lấy điểm yếu mà hắn sợ hãi.”
“Còn về lợi ích, ta sẽ không để mọi người thất vọng.”
Tô Bình Nam thay đổi chủ đề: “Trước mười hai giờ đêm nay, ta hy vọng các ngươi có thể nộp đáp án khiến ta hài lòng.”
“Quên nói cho các ngươi biết. Tám người, ta chỉ chọn bảy.”
Nam nhân mỉm cười tàn nhẫn: “Hoặc là một bước lên mây, hoặc là một cuộc sống tầm thường.”
Hắn vừa dứt lời, đám người Hàn Tại Huân nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ.
“Mọi người đều biết hết rồi, ta sẽ không nói nhảm nữa. Đầu tiên, chúc các vị thanh tra tương lai thuận buồm xuôi gió. Cạn ly, chúc mừng các vị.”
Tô Bình Nam ngẩng đầu, một hơi uống cạn.
Mọi chuyện đã đi đến hồi kết. Bước đầu tiên trong quá trình thâm nhập toàn diện của tập đoàn Cẩm Tú vào hệ thống giám sát của Cao Ly đã chính thức bắt đầu.

Gia cảnh nghèo khó, nhưng thành tích ưu tú.
Đây là hai tiêu chí để sàng lọc. Bản chất của tập đoàn Cẩm Tú và Tô Bình Nam không phải là người làm từ thiện, vậy nên bọn hắn chỉ chọn chín ứng cử viên.
Trong số chín người, người đầu tiên bị loại là Tôn Hưng Mẫn, còn người thứ hai là Lý Cao Hách.
Không phải ai cũng có dũng khí đập nồi dìm thuyền, quyết đấu đến cùng sau khi bị dồn vào chân tường.
Vậy nên sau khi hắn đến điểm hẹn trước mười hai giờ, câu trả lời hắn đưa ra vô cùng yếu ớt.
Hắn không biết rốt cuộc bảy người còn lại đã làm gì. Chỉ là trong nhà kho u ám này, khuôn mặt của đám người Hàn Tại Huân vặn vẹo dữ tợn giống như ác ma.
“Ngươi đã bị loại.”
Đây là câu trả lời mà người tên Thôi Đấu Hạo đưa ra cho hắn. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng trong khoảnh khắc nó vẫn đả kích hắn. Ngay khi hắn mất hết ý chí, đối phương đã gọi hắn lại.
“Ngươi không hạ quyết tâm, sẽ không làm được gì cả. Nhưng ta khâm phục sự kiên trì bao năm qua của ngươi, vậy nên ta sẽ chịu trách nhiệm cho sinh hoạt phí hơn một năm của ngươi, xem như là kết bạn.”
Đối phương vỗ vào vai hắn với vẻ mặt ôn hòa.
“Cảm ơn ngài.”
Hắn cảm ơn vô cùng chân thành.
“Năm sau, bọn ta vẫn sẽ chọn ra bảy người xuất sắc nhất. Nhớ kỹ, đó sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Nhìn bóng lưng thanh niên rời đi, Quách Quang Diệu dặn dò Tử Thành:
“Để mắt tới hắn. Nếu hắn ăn nói bừa bãi, ngươi biết phải làm thế nào rồi đó.”
“Đã biết.”
Vẻ mặt Lý Tử Thành không chút thay đổi: “Một học sinh nghèo không có thân thích, cho dù hắn có biến mất thế nào, hay thời gian biến mất bao lâu, cũng không có người đến hỏi thăm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận