Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2067. Tặng danh thiếp



Chương 2067. Tặng danh thiếp




Tô Bình Nam sửng sốt.
Vì sự hứng thú với thế giới bên ngoài mà có thể khiến một cô gái có dũng khí bắt chuyện với mình, việc này khiến Tô Bình Nam có chút hứng thú hỏi: “Chỉ vì thứ này mà ngươi sẵn sàng nhận ít tiền đi sao?”
Cô gái suy nghĩ một hồi lâu, mới lắp bắp mở miệng: “Mỗi ngày bớt đi ba tệ có được không, mỗi ngày ngươi kể cho ta nghe một chút chuyện về thế giới bên ngoài là được.”
Tô Bình Nam nhìn đôi chân cô gái vẫn đang run rẩy, hỏi: “Tại sao lại là ba tệ?”
Quy tắc của Cẩm Tú rất nghiêm ngặt, đặc biệt là những người đi theo hắn lại càng giống như một khúc gỗ.
Cô gái này nhất định là không còn biện pháp nào khác nên mới lấy hết can đảm để nói chuyện với mình, theo lý mà nói, vì sợ hãi nên cô gái nhất định sẽ giảm số tiền xuống mức mà nàng cho là hợp lý.
Vì vậy con số ba tệ tại thời điểm này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt.
“Vì ta được cầm ba tệ đó.”
Tô Bình Nam có chút bất ngờ trước câu trả lời của Lâm Tố Phương: “Phần còn lại ta phải đưa cho gia đình, ta không làm theo ý của mình được.”
Nói đến đây, cô gái cúi đầu trước Tô Bình Nam, chân thành cảm ơn: “Cám ơn ngươi, đã rất lâu rồi đây là lần đầu tiên ta không bị mắng là hàng lỗ vốn.”
“Tại sao không tự đi ra ngoài xem?”
Trong thời gian này, Tô Bình Nam hiểu rất rõ thái độ của một số nông dân miền núi đối với con gái của bọn hắn, hắn không hề quá ngạc nhiên, mà tiếp tục hỏi.
“Ta phải đợi để được gả đi”.
Lâm Tố Phương dường như đã có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống trong tương lai của mình: “Ba của ta nói số tiền mà gia đình đang nợ và chi phí cho việc học hành của em trai ta phải dựa vào số tiền nhận được khi gả ta đi."
“Gả ngươi đi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tô Bình Nam nhìn cô gái mặt đang đỏ bừng và hỏi.
“Trong thôn có một người tên Mã Lão Tam thích ta. Mặc dù hắn là một tên què nhưng hắn đồng ý sẽ đưa cho ba ta hai vạn tệ của hồi môn, nói ta rất xinh đẹp.”
Lâm Tố Phương cũng không biết tại sao mình mất đi sự sợ hãi ban đầu, rất thành thật kể về cuộc đời của mình, cuộc đời rất bình thường với nàng nhưng trong mắt người khác lại cực kỳ bi thảm.
“Tiếp theo thì sao?”
Tô Bình Nam hỏi.
“Tiếp theo?”
Lâm Tố Phương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Ta sẽ sinh một bé gái.”
Cô gái nhấn mạnh hai chữ cuối cùng: “Sau đó ta sẽ chăm chỉ làm ruộng, chăn nuôi, để nó được học hành, rồi đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”
Đột nhiên Lâm Tố Phương lại lắp bắp: “Hy vọng trong tương lai chỉ cần nó được bằng một phần mười cuộc sống của tiên nữ tỷ tỷ đó, thì cuộc sống của ta không hề vô ích.”
Bốn từ tiên nữ tỷ tỷ làm cho Tô Bình Nam chưa có thời gian để phản ứng lại, nhưng rất nhanh nam nhân đã hiểu người mà cô gái nói tới chính là Tô Định Bắc. Có thể là sự xuất hiện của Tô Định Bắc đã khiến cô gái này hiểu được thì ra nữ nhân còn có thể sống như vậy.
“Bản thân ngươi thì sao?”
Dưới ánh đêm trong trẻo, cuộc đời của cô gái này khiến cho Tô Bình Nam có một cảm xúc rất khó nói.
“Ta?”
Lâm Tố Phương nở nụ cười ngọt ngào: “Loại người như ta nên lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, không nên làm phiền người khác. Ta chỉ hy vọng khi ta chết, ta sẽ có một đôi giày mới, trên bàn tiệc có thể để người ta ăn bún thịt lợn hầm.”
“À đúng rồi, nhất định là phải dùng loại bếp củi lớn, để cho những người đến tiễn ta ăn được một bữa no.”
Cô gái còn nói thêm một câu.
Tô Bình Nam biết rằng cái chết vinh dự nhất ở ngôi làng miền núi Hải Châu này là có một đôi giày đắt tiền, một nồi thức ăn lớn được nấu từ bếp củi.
Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Đây chính là cuộc sống cả đời của một người bình thường, không cần ai chú ý đến, cũng sẽ không có ai quan tâm.
“Nhìn ngươi có vẻ rất dễ gần.”
Nhìn Lâm Tố Phương thấp thỏm lo lắng, Tô Bình Nam đột nhiên cười lớn, hắn chỉ vào ngọn núi lớn trong bóng tối: “Ngươi muốn biết bên ngoài trông như thế nào?”
Cô gái chắc chắn gật đầu xác nhận.
“Vậy thì đi ra đó, bất luận khó khăn như thế nào cũng phải tự mình đi để trải nghiệm.”
Đây là câu trả lời của Tô Bình Nam cho Lâm Tố Phương, đồng thời cũng là câu trả lời cho bản thân mình.
Đợi đến tháng chín mùa thu, khi các bông hoa khác héo đi thì bông hoa của ta sẽ nở.
Tô Bình Nam có thể thất bại, có thể chết. Nhưng máu trong tim hắn không thể chấp nhận sự tầm thường.
Con đường này, hắn vẫn sẽ đi đến cùng!

Ngay cả khi đã lấy hết can đảm để thỉnh cầu, đại nhân vật họ Tô vẫn không nói cho Lâm Tố Phương biết thế giới bên ngoài rốt cuộc thú vị như thế nào.
Nhưng trong lúc cô gái đang thất vọng rời đi, nam nhân lại nói thêm một câu: “Nếu bản thân thực sự không muốn sống một cuộc đời vô ích, thì hãy tự mình đi ra ngoài.”
Tự mình đi ra ngoài?
Người bình thường khó có thể hiểu được nỗi sợ hãi với thế giới bên ngoài của một cô gái từ nhỏ sống ở một vùng quê nghèo hẻo lánh. Không phải ai cũng có can đảm đối mặt với những điều chưa biết.
Nửa đêm, cô gái trở mình trằn trọc.
Lâm Tố Phương nhìn vào tấm danh thiếp đang cầm trong tay, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật, bên trong màu đen viền màu bạc. Chất liệu chắc là kim loại, trên đó chỉ có viết một cái tên.
Tô Bình Nam.
Bên dưới hàng tên còn có một dòng chữ.
Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
“Nếu như ngươi thực sự có dũng khí vượt qua những ngọn núi này, có một địa danh tên là Thiên Đô.”
Tô Bình Nam đưa cho cô gái một món quà mà với kiến thức hiện tại của cô gái không thể hiểu được: “Tấm danh thiếp này tặng cho ngươi.”
Nam nhân vẫy tay làm động tác tiễn khách: “Mang nó đến tìm gặp ta, ta sẽ giúp ngươi làm một việc.” Hết chương 2067.



Bạn cần đăng nhập để bình luận