Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 336: Tôn Mạn

Chương 336: Tôn Mạn
Người Thiên Nam từng có rất nhiều suy đoán về tài phú của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú, không ai có thể nói ra con số cụ thể nhưng ai ai cũng cảm thấy hắn rất giàu, cực kỳ giàu.
Cũng chính vì ấn tượng này, cho nên sau khi người dân Thiên Đô đọc danh sách tỷ phú Hạ quốc được truyền thông báo chí lăng xê rần rần mấy ngày trước, ai nấy đều khịt mũi coi thường.
Bọn hắn không biết những đại gia tỉnh khác, cũng không quan tâm. Song bọn hắn rất tò mò Tiểu Hồng Bào có bao nhiêu tiền.
Kết quả là mở cuốn sách kia ra, đọc từ đầu đến cuối top 100 chẳng thấy cái tên tập đoàn Cẩm Tú đâu, đọc tiếp đến số thứ tự hai trăm chín mươi ba mới thấy tên Tô Bình Nam xuất hiện.
Phần giới thiệu chi tiết chỉ có một câu: Tô Bình Nam tuổi tác không rõ, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Cẩm Tú, sở hữu tài sản khoảng hai nghìn một trăm vạn.
Xạo kinh!
Có đánh chết người Thiên Đô cũng không tin Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam chỉ có hai nghìn vạn. Đám người kia mù hết rồi sao? Người dân Thiên Nam không biết rằng nếu không phải vì tập đoàn Cẩm Tú không lọt vào danh sách thì lộ liễu quá, vậy thì cho dù bọn hắn có lật nát cuốn sách nhỏ chín tệ kia cũng chưa chắc đã tìm thấy dấu vết của Cẩm Tú.
Nghe nói có một vị đại ca ngang ngược trong vùng xem xong thì đơ ra hồi lâu, sau đó mới hung hăng nhổ nước bọt.
"Số tiền lão tử đi theo Cẩm Tú kiếm được còn hơn con số này, tên viết cuốn sách này bị điên rồi! Đừng để lão tử gặp tên này, nếu không lão tử sẽ cho hắn đẹp mặt."
Về sau vị đại ca này làm ăn càng ngày càng phát đạt, Hồ Nhuận còn hớn hở đi thống kê tài sản của người ta định kiếm chút tiền nhuận bút. Kết quả là hắn suýt chút nữa bị dọa chết khiếp, may mà Lục Viễn gọi điện thoại giải vây cho.

Vì thế, khi tập đoàn Cẩm Tú tuyên bố nợ ân tình, phường tam giáo cửu lưu bùng phát lòng nhiệt tình đến Tô Bình Nam cũng phải giật mình.
Đồng thời một tin tức nho nhỏ cũng bắt đầu lan truyền, đó là nữ nhân kia là ai mà lại đáng để Tiểu Hồng Bào gióng trống khua chiêng như vậy? Bình thường rồng hai móng đã khó gặp, vậy mà bây giờ ngay cả rồng ba móng ở Thiên Đô cũng lộ diện tìm kiếm nữ nhân này.
Ban đầu mọi người suy đoán nàng là tình nhân của Tiểu Hồng Bào, sau đó thảo luận thì lại cảm thấy chắc là không phải. Tô Bình Nam nổi tiếng thiết huyết trên giang hồ, sẽ không vì một tình nhân mà rầm rộ như vậy.
Sau này có người tinh ý nhận ra nữ nhân xinh đẹp lạ thường kia là bang chủ đại tỷ của Hải Đông Thanh, Đấu Chiến Thắng Phật hung ác tàn nhẫn.
Mọi người lập tức hiểu ra, hai con hổ cắn nhau đây mà, mình vẫn nên tìm người rồi báo cho Cẩm Tú thì hơn. Ý nghĩ bắt người giúp tập đoàn Cẩm Tú lập tức tắt ngúm.
...
Nếu nói Tô Bình Nam giật mình, thì Tôn Mạn sợ chết khiếp.
Khốn nỗi nàng là người Ô trấn Giang Nam, có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo giống Mộ Dung Thanh Thanh. Năm nay nàng tốt nghiệp đại học, từ nhỏ đến lớn nàng đều được mọi người yêu thích. Gia thế tốt, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, có nét đẹp duyên dáng đặc trưng của nữ tử vùng sông nước Giang Nam. Vì vậy, từ trước đến giờ nàng vẫn luôn sống trong một thế giới hạnh phúc.
Bạn học thân thiện, phụ huynh cởi mở, giáo viên hoà nhã, bạn bè thân thiết, cuộc sống của nàng tràn đầy năng lượng tích cực.
Tôn Mạn và mấy người bạn hẹn nhau đi du lịch tốt nghiệp, mà Thiên Đô là điểm đến thứ hai của các nàng.
Ngày đầu tiên ở Thiên Đô gió êm sóng lặng, sáu bảy nữ hài chơi đùa vô cùng vui vẻ, không có gì bất thường.
Ngày thứ hai vẫn trời yên biển lặng.
Cho đến ngày thứ ba, cũng là cái ngày Lục Viễn đánh tiếng, cơn ác mộng của Tôn Mạn ập tới. Lần đầu tiên một nữ hài thuần khiết như một tờ giấy trắng biết được thì ra thế giới đẹp đẽ rạng ngời, tràn đầy hoa tươi này còn có một mặt khác.
Thế giới giống như trong phim.
Theo hành trình thì hôm nay là ngày cuối cùng các nàng dừng chân ở Thiên Đô, có hai địa điểm cần đi. Một là Kỷ Niệm Quán nổi tiếng, hai là ngôi chùa cổ trăm năm nghe nói là rất linh.
Sáng sớm thức dậy, Tôn Mạn thay bộ y phục đỏ tươi mà nàng cực kỳ thích. Màu đỏ tươi phối với làn da trắng như tuyết làm cho mấy nam sinh tình nguyện làm hộ hoa sứ giả nhìn đến ngây người.
Nàng vừa mới ra khách sạn, đang định trả phòng thì một vị giám đốc mập mạp đầu túa mồ hôi chạy tới.
"Mộ Dung đại tỷ ghé thăm, lần này chúng ta không quan tâm chu đáo nên miễn toàn bộ tiền phòng. Hi vọng nếu đại tỷ vượt qua ải này cũng đừng cho rằng lão Lưu ta lén báo tin."
Giám đốc Lưu cũng được tính là nửa người giang hồ, hắn sợ mình bị cuốn vào chuyện giữa Hải Đông Thanh và Cẩm Tú nên nói rất khéo léo.
Tôn Mạn trợn tròn mắt sững sờ, đám bạn đi cùng cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Đột nhiên một hán tử mặc vest đi giày da chắp tay nói với nàng một tràng dài những lời khó hiểu, khiến mấy người trẻ tuổi ù ù cạc cạc.
Tôn Mạn bị tiễn ra ngoài như Ôn Thần. Nàng còn chưa kịp phản ứng, lại có một nam nhân trung niên đè thấp mũ lưỡi trai đi ngang qua và bỏ lại một câu: "Nhân mã của Tiểu Hồng Bào đang trên đường tới đây, đi mau lên! Nói với lão Lục là Quỷ Tử ta không còn nợ hắn nữa."
Tôn Mạn ngơ ngác, hai hàng mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, trong đầu chỉ có một câu: "Chuyện gì thế này?"
Tôn Mạn ngây ngơ vẫn chưa biết rằng bộ mặt khác của thế giới này đang từ từ mở ra với nàng.
Gặp gỡ Dương Quá một lần, lầm lỡ cả đời. Vậy gặp Tô Bình Nam thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận