Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1692. Nghi vấn



Chương 1692. Nghi vấn




Hoàng Tĩnh Viễn thấy Lý Thương Đông vẫn không đồng ý, hắn lập tức đưa ra một lý do khác.
“Ba của ta không chịu bỏ cờ bạc. Cuộc đời của ta và em gái ta sẽ cứ mãi như vậy. Ta kiếm càng nhiều, hắn đánh bạc càng lớn. Chỉ khi ta gia nhập băng đảng như Hòa Ký, ta mới có thể lợi dụng lực lượng của bọn họ để đám người kia không dám dụ hắn đi đánh bạc nữa.”
Hoàng Tĩnh Viễn vỗ vai Lý Thương Đông: “Huống chi ta còn có thể giúp ngươi. Yên tâm đi, ta rất thông minh.”
“Hệ số nguy hiểm của Hòa Ký quá cao. Hơn nữa tiền lương cơ bản của một nội gián là 30.000, hoa hồng cũng sẽ đạt tới 200.000.”
Rốt cuộc Lý Thương Đông gật đầu: “Đây là điều kiện duy nhất mà ta có thể giúp ngươi tranh thủ được, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Nhưng vẫn xảy ra chuyện.

Nhìn Hoàng Tĩnh Viễn vốn hăng hái dần dần không còn hơi thở, Lý Thương Đông điên cuồng gọi 999, lắp bắp yêu cầu đối phương nhanh lên một chút. Ngày càng có nhiều người tập trung ở lối vào quán bar. Lý Thương Đông đang đau buồn không chú ý đến một số hán tử sắc mặt lạnh như băng đang im lặng rời đi.
Cho dù đồng nghiệp đằng sau hắn không nổ súng, Hoàng Tĩnh Viễn đang do dự cũng phải chết, bởi vì chỉ cần hắn do dự, hắn chỉ còn một con đường chết.
Trong từ điển của Tô Bình Nam không có bốn chữ nhân từ nương tay.
Hoàng Tĩnh Viễn dùng hết khí lực cuối cùng nắm lấy tay Lý Thương Đông: “Hòa Ký không phải của Phi Cơ, nhất định phải cẩn thận.”
Cánh tay của hắn rơi xuống. Ánh mắt mở to nhưng đã không còn thần thái.
Hoàng Tĩnh Viễn chết rồi.

“Là hồ ly thì nhất định sẽ lộ ra cái đuôi. Một người làm việc không thể nào kín kẽ không chút sơ hở. Mặc dù ta không xác định Hoàng Tĩnh Viễn có phải nội gián hay không, nhưng chúng ta không có phí cho sự hối hận.”
Tô Bình Nam đứng trên ban công tiện tay ném cho Phi Cơ một xấp tư liệu: “Muốn kiểm tra một người thì phải kiểm tra mọi mặt. Phạm vi sinh hoạt của hắn không có vấn đề gì, nhưng ngươi không phát hiện ra rằng ngay từ ngày đầu tiên người này bắt đầu làm việc, công ty nào hắn làm việc cũng có sự cố.”
Nam nhân trầm giọng nói tiếp: “Tình nghi rửa tiền và thao túng giá cổ phiếu trong nội bộ, những việc này đều thuộc phạm vi của phòng điều tra thương mại. Người phụ trách tất cả các vụ án là một nam nhân tên Lý Thương Đông. Vậy chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Nhả ra một làn khói xanh nhạt, vẻ mặt Tô Bình Nam không vui cũng không buồn: “Ta không cần chứng cứ, chỉ cần hắn do dự quá năm giây đồng hồ, hắn nhất định phải chết.”
Tham vọng của Tập đoàn Cẩm Tú đã khiến nam nhân dấn thân vào con đường chông gai.
Con đường này không cách nào quay đầu.
Cho nên, Tô Bình Nam chỉ tuân theo sáu chữ.
Thà giết lầm, không bỏ sót.

Hoàng Tĩnh Viễn chết rồi.
Cái chết của một người trong thành phố bê tông cốt thép vô cảm này giống như một làn sóng trong đại dương, sẽ sớm tan biến.
Nhưng trong lòng một số người lại dậy sóng.
Lý Thương Đông là người thứ nhất.
Hắn bước ra khỏi quán bar vì một người lạ đột nhiên nói với hắn có người đang đợi hắn ở ngoài cửa. Khi hắn bước ra ngoài, hắn lập tức nhìn thấy Hoàng Tĩnh Viễn đang rút súng về phía mình.
Đây là một cái bẫy.
Từ ánh mắt chấn kinh không thể tưởng tượng nổi của Hoàng Tĩnh Viễn, Lý Thương Đông đọc được rất nhiều thứ.
Hiển nhiên A Viễn cũng không biết người hắn muốn giết lại là mình. Nếu không, hắn sẽ không kinh hãi đến mức khó có thể che giấu như vậy.
Trong mắt A Viễn không chỉ có kinh ngạc mà còn có sợ hãi.
“Hòa Ký không phải của Phi Cơ, nhất định phải cẩn thận.”
Ngay cả khi A Viễn sắp chết nói ra câu này, giọng điệu của hắn cũng run lên. Không phải run vì đau mà là vì sợ hãi. Lý Thương Đông vẫn có thể phân biệt rõ ràng điều này.
Điều gì khiến một người sắp chết khiếp sợ như vậy?
Hoàng Tĩnh Viễn là một người rất kiêu ngạo. Hắn tốt nghiệp khoa Tài chính đại học Cảng thành và làm việc trong một ngân hàng đầu tư đã chứng tỏ năng lực của hắn.
Rõ ràng những gì đã xảy ra với hắn không chỉ phá vỡ niềm tự hào của hắn, mà còn phá vỡ hoàn toàn sự tự tin của hắn.
Lý Thương Đông cẩn thận suy nghĩ chuyện này, sự quỷ dị bên trong khiến hắn cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Hòa Ký không phải của Phi Cơ.
Lượng tin tức ẩn chứa bên trong rất lớn.
Hổ Loan Tử Phi Cơ là đầu lĩnh trẻ nhất trong lịch sử Hòa Ký đến nay, không có người thứ hai. Thậm chí hai năm qua, sự giàu có và quyền lực của Hòa Ký cùng với lực khống chế tam giáo cửu lưu khiến hắn được vinh dự trở thành đệ nhất giang hồ Cảng thành.
Văn không thứ hai, võ không thứ nhất. Có thể tưởng tượng được Phi Cơ nhận được lời đánh giá này của Cảng thành với tám triệu nhân khẩu khó đến cỡ nào.
Vì những lý do lịch sử đặc biệt, hòn ngọc phương Đông luôn được tung hô là vùng đất anh hùng. Các loại người trong giang hồ tầng tầng lớp lớp, nhiều như cá diếc sang sông.
Từ Hãn Cân Thanh đánh xuống ba bến tàu đến Ngô Tử Hào sát phạt tàn nhẫn, một tay che trời của Cửu Long Thành Trại, còn có Phủ Đầu Tuấn với hai cây búa khiến tất cả mọi người phải cúi đầu xưng thần.
Những người này ai mà không phải hạng người hung hãn. Nhưng bây giờ Phi Cơ lại ngồi trên đầu bọn họ, có thể thấy được uy thế của người này trong giang hồ bây giờ như thế nào.
Vậy mà khi A Viễn sắp chết lại nói đối phương không phải là người khống chế thật sự của Hòa Ký.
Vậy ai mới là người khống chế thật sự? Hơn nữa còn khiến cho Phi Cơ nghe lời như thế?
Ngoài ra, phải cẩn thận cái gì?
Hàng loạt câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu Lý Thương Đông, mãi vẫn không quăng ra khỏi đầu được. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút mất kiểm soát khi xử lý đám tang của Hoàng Tĩnh Viễn.
Hắn đã nộp đơn xin chuyển công tác. Với kinh nghiệm của hắn, hắn có thể thành lập một công ty khác. Nhưng hắn nhất định phải làm rõ những nghi vấn này. Hết chương 1692.



Bạn cần đăng nhập để bình luận