Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1327. Bảo tồn



Chương 1327. Bảo tồn




Ngày Thiên Nam Hội tụ họp một năm một lần đã tới.
So với mấy lần trước bình thường nhạt nhẽo, lần này người kích động nhất là An mập.
Khắp Thiên Nam người chú ý tới Tô Bình Nam nhất là ai? Không phải ông chủ Mạnh, cũng không phải ông chủ Lư, mà là tên An mập khôn khéo này.
Nhất là gần đây An mập chú ý tới Tô Bình Nam với mức độ chưa từng có.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn nghe được một tin tức đáng kinh ngạc từ chỗ ông bạn già hợp tác ngân hàng.
Tiểu Hồng Bào đang điên cuồng vay tiền.
Không chỉ thế chấp đất, ngay cả tòa nhà Cẩm Tú cũng lấy ra thế chấp. Con số cụ thể khiến An mập mắt chữ A miệng chữ O.
Tô Bình Nam muốn làm gì?
An mập trầm tư suy nghĩ nhiều ngày. Hắn không cho rằng mắt xích tài chính của tập đoàn Cẩm Tú xảy ra vấn đề gì, bởi vì xét từ các dấu hiệu có thể thấy sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú phát triển rất tốt, hơn nữa tiềm lực to lớn.
Huống chi bản lĩnh và khứu giác kinh doanh của Tiểu Hồng Bào khiến An mập tự ti. Cứ nhìn phương hướng đầu tư của tập đoàn Cẩm Tú trong những năm gần đây mà xem, gần như là lần nào cũng vừa ác vừa chuẩn.
Càng không nghĩ ra, An mập càng khó chịu, lòng như mèo cào. Hắn có trực giác Tiểu Hồng Bào nhất định đang chuẩn bị hành động lớn. Thứ đáng giá khiến Tiểu Hồng Bào đánh cược như vậy có lợi nhuận cao nhường nào chứ? An mập chỉ nghĩ thôi đã choáng váng đầu óc.
Mình chủ động đi tìm Tiểu Hồng Bào hỏi thăm, liệu có thể chia chác không nhỉ? Không sợ người khác cười nhạo, hắn không dám.
Trong mắt người khác, An mập cũng được coi là một nhân vật hung ác tiếu lý tàng đao. Nhưng hắn thật sự sợ Tô Bình Nam tận xương tủy, không dám khiến đối phương hiểu lầm một chút nào.
Nhưng An mập phải thất vọng rồi, hiện tại Tô Bình Nam không ở Thiên Đô mà ở Thượng Hải.
Hắn đi Thượng Hải vào lúc này là vì công trình Đỗ Công Quán xây dựng mấy năm nay cuối cùng đã hoàn thành.
Đỗ Công Quán đã được phục chế hoàn toàn, về sau còn phải kiếm một số đồ cổ thay thế thiết bị hiện đại, trông cực kỳ có cảm giác thời đại.
Công trình này không nhỏ, người phụ trách công trình là giáo sư Ngô Kiến Tùng và các sinh viên dưới trướng hắn đều tài giỏi.
Trong mắt những người này, đây không phải một ngôi nhà, mà là một tác phẩm nghệ thuật.
Tô Bình Nam quan sát hồi lâu, rất hài lòng với ngôi nhà này của mình.
Cánh cửa hình vòm phong cách La Mã, gạch chạm khắc đá ở cửa vào đều được di chuyển một cách hoàn mỹ. Cảm giác nặng nề của năm tháng là thứ rất nhiều ngôi nhà xa hoa hiện đại hóa không thể nào sánh được.
Lý Lạc Nhiên cũng cố ý chạy từ Tương Nam tới.
Nữ hài dịu dàng kéo cánh tay Tô Bình Nam, cùng nam nhân của mình chầm chậm đi dạo trong căn nhà cũ của nhân vật phong vân hô mưa gọi gió nơi Thượng Hải phồn hoa thuở xưa, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Nàng biết nam nhân rất thích căn nhà này, mà dấu vết của nàng đã dung nhập vào nơi đây. Cảm giác này khiến nữ hài mê mẩn.
"Hiện nay loại gỗ thông Bắc Mĩ này rất hiếm."
Giáo sư Ngô bùi ngùi vuốt ve hai cây cột cao mười hai mét trong phòng khách: "Quả nhiên là trăm năm không mục."
"Câu đố trên này cũng là đồ nguyên bản sao?"
Tô Bình Nam hỏi. Hắn rất bận rộn, có nhiều chi tiết không biết rõ.
"Đúng vậy."
Lý Lạc Nhiên nở nụ cười xinh đẹp: "Lúc đó ta xử lý. Suýt chút nữa thì nó bị định nghĩa là là văn vật. Ta phải tốn rất nhiều công sức đấy."
Tô Bình Nam gật đầu, chăm chú nhìn cặp câu đối đã chứng kiến truyền kỳ của chủ nhân cũ.
Xuân thân môn hạ tam thiên khách, tiểu đỗ thành nam ngũ xích thiên. (*)
(*) Ý khen ngợi Đỗ Nguyệt Sanh, chủ nhân của Đỗ Công Quán.

Hiện tượng phổ biến ở niên đại này là phủ định một số chuyện trước kia, nếu không Đỗ Công Quán sẽ không rơi vào tay Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam và Lý Lạc Nhiên đang nghiệm thu trong phòng, và cả giáo sư Ngô đang giới thiệu đều không ngờ rằng hai mươi năm sau nhân vật Đỗ Nguyệt Sanh này sẽ trở thành điểm nóng một lần nữa bởi vì một bộ phim.
Đỗ Công Quán cũng đột nhiên lọt vào tầm mắt của mọi người. Mà Đỗ Công Quán đã được tu sửa cũng trở thành kiệt tác đắc ý nhất trong cuộc đời giáo sư Ngô. Thậm chí trong một số chương trình kiến trúc sau này, hắn còn nhắc đến những điều tâm đắc trong quá trình tu sửa.
Có điều hắn rất thông minh, không nói ra chủ nhân của Đỗ Công Quán là ai. Nhưng trong một lần nhận lời mời từ chương trình Nhóm Ba Người của đài Phượng Hoàng, hắn nói một đoạn khiến không ít người suy đoán đáp án.
"Thật ra chúng ta cần phải bảo tồn những đồ vật đã chứng kiến lịch sử."
MC Đậu trong Keng Keng Nhóm Ba Người vĩnh viễn là vẻ mặt nghiêm túc tìm hiểu: "Không ai có thể phủ nhận rằng nhắc đến nhân vật phong vân ở Thượng Hải phồn hoa năm đó, không thể không nói tới Đỗ tiên sinh."
MC tiếp tục nói: "Tìm hiểu một người thì phải tìm hiểu từ nhiều phương diện. Vì chương trình ngày hôm nay, ta cố ý mời giáo sư Ngô - người tu sửa lại Đỗ Công Quán tới đây."
Ở thời không này, bởi vì Đỗ Công Quán không trở thành điểm du lịch, cho nên ấn tượng của đa số người thiên về vị lão gia đào hoa Thượng Hải trong truyền thuyết hơn, trái lại có thêm sắc thái thần bí.
Mấy vị khách quý phát biểu ý kiến riêng. Sau khi giải thích một số tin đồn, MC đột nhiên xen vào một câu: "Thật ra căn nhà này nên triển lãm công khai, làm địa điểm tham quan. Ta từng cố ý tới chỗ Đỗ Công Quán sau khi di dời, nhưng hình như là chẳng bao giờ có ai sống ở đó. Các ngươi nói xem như vậy có tính là lãng phí tài nguyên không?"
"Tính chứ."
"Không tính."
Ý kiến của mấy người trái ngược nhau. Nhưng điểm giống nhau là ai ai cũng sinh lòng tò mò về Đỗ Công Quán tốn mấy triệu để di dời vào hai mươi năm trước. Hết chương 1327.



Bạn cần đăng nhập để bình luận