Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2627. Vọng Bắc Lâu



Chương 2627. Vọng Bắc Lâu




Bức còn lại được treo ở cửa thang máy.
Trong tranh vẽ chim ưng như hổ rình mồi, nhìn chòng chọc con cá béo núc ních tham ăn dưới nước, trên đó viết bốn chữ "thiên hạ mình ta."
Mắt nữ nhân co lại.
Vòng quan hệ càng cao cấp, tin tức càng nhạy.
Từ nét bút trên bức tranh có thể thấy đây hẳn là chữ của Ngô Quan Trung, đại sư quốc họa hàng đầu hiện nay. Mà lạc khoản Sơn Cư Khách ở góc trái bên dưới cũng chứng minh phán đoán của Nhiếp Bảo Bảo. Đây không phải là nguyên nhân khiến Nhiếp Bảo Bảo kinh ngạc.
Nhiếp Bảo Bảo kinh ngạc vì nàng biết Quan Trung chỉ viết bức tranh chữ "thiên hạ mình ta" cho một người, người đó chính là Đại Lại tổng mấy năm trước đã khiến toàn Hạ quốc nổi cơn sóng thần với số tiên buôn lậu lên tới 52 tỷ!
Tại sao bức tranh này lại nằm trong tay Tiểu Hồng Bào? Nhiếp Bảo Bảo không biết, nhưng nàng biết bức tranh này đại diện cho tiền bạc và quyền thế!
Tranh của Đại Lại tổng không phải là bức tranh nổi tiếng, nhưng treo ở đó ít nhiều gì cũng có tác dụng cảnh cáo bản thân mỗi ngày. Gió to sóng lớn, muốn không bị lật thuyền thì phải chú ý cẩn thận. Đáng tiếc Đại Lại tổng làm việc phúc hậu, là người thành thật hiếm có.
"Mời ngồi."
Tô Bình Nam nhìn Nhiếp Bảo Bảo đang cố đè nén cảm xúc căng thẳng, hắn mỉm cười lên tiếng, thậm chí còn rất lịch sự đưa tay mời.
Lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ thành thật phúc hậu để miêu tả ông chủ Lại - người đứng đầu Viễn Hoa Bang oai phong một cõi khi xưa, nhưng Nhiếp Bảo Bảo không chú ý tới ý mỉa mai ẩn chứa trong mấy câu nói đó, mà dồn toàn bộ sự chú ý vào nam nhân phía đối diện.
Cuối cùng thì nàng đã gặp được Tiểu Hồng Bào trong truyền thuyết.
Một gương mặt có đường nét góc cạnh như dao tước, điểm không hoàn mỹ duy nhất là gương mặt này khó che giấu nét giang hồ, mà mắt của Tiểu Hồng Bào cũng quá sắc bén, khiến người ta bất giác né tránh.
Ánh mắt bức người thế này sẽ khiến rất nhiều phú bà chùn bước.
Hiển nhiên bệnh nghề nghiệp của Nhiếp Bảo Bảo lại tái phát, nàng lại đi so sánh Tô Bình Nam với Bạch Tướng Nhân đỉnh cấp nhất chốn phong nguyệt!
Nhiếp Bảo Bảo tỉnh táo lại ngay sau đó, sắc mặt tái mét.
"Ta không ăn thịt người."
Tô Bình Nam ra hiệu cho thư ký Ôn Uyển rót trà cho Nhiếp Bảo Bảo, rồi mới mỉm cười nói tiếp: "Chào mừng ngươi gia nhập Cẩm Tú."
Bá đạo.
Đây là cảm giác đầu tiên mà Tô Bình Nam mang đến cho Nhiếp Bảo Bảo.
Nam nhân ngồi đó, chậm rãi cất lời, nhưng lời nói lại tạo cho Nhiếp Bảo Bảo cảm giác không cho phép cự tuyệt.
"Ta biết ngươi muốn gì."
Tô Bình Nam nhìn thẳng vào Nhiếp Bảo Bảo: "Ta từng nói người đi theo ta sẽ có tương lai như gấm, vẫn là câu nói kia, ngươi có thể trở thành nữ nhân nắm giữ vận mệnh của mình."
"Ở Cẩm Tú, ngươi không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai, ta cho ngươi một lời hứa." Tô Bình Nam nói từng câu từng chữ: "Ngươi và Hồng tỷ giúp ta lấy được quyền kiểm soát giới phong nguyệt Hạ quốc, ta hứa cho các ngươi một tương lai như gấm."
Sau khi nói xong câu này, nam nhân cúi đầu ký lên một tấm chi phiếu rồi bảo Ôn Uyển đặt trước mặt Nhiếp Bảo Bảo.
"Bốn mươi tám triệu, đây là cái giá trả cho đường lui ngươi để lại cho mình ở Cảng thành, ta sẽ cho người tiếp quản."
Giọng nói hờ hững của Tô Bình Nam lọt vào tai Nhiếp Bảo Bảo tựa như tiếng sấm!
Đây là bí mật lớn nhất của Nhiếp Bảo Bảo!
Thậm chí nàng vẫn luôn cho rằng ngoài mình ra không có ai biết Nhiếp Bảo Bảo có quyền sở hữu quán bar Blues.
Để giữ bí mật, từ người sở hữu bất động sản đến pháp nhân kinh doanh đều không liên quan gì đến Nhiếp Bảo Bảo. Ngoài ra nhân viên cũng là các tỷ muội từng nợ nàng ân tình lớn trong chốn phong nguyệt.
Quán bar không đáng giá, thứ đáng giá là gì?
Là con đường quán bar này có thể đi vào Vọng Bắc Lâu.
Là Lưu tiên sinh thích uống rượu ở quán bar, Lưu tiên sinh có cổ phần của khách sạn Tứ Quý ở Cảng thành, thậm chí tuyên bố với bên ngoài mình là người sở hữu chân chính.
Nhờ có mạng lưới quan hệ của Nhiếp Bảo Bảo và nguồn cung chất lượng tốt, quán bar này còn là nơi hội tụ của những người môi giới chính trị hoạt động ở Cảng thành và nội địa, mà Lưu tiên sinh là kim chủ lớn nhất của quán bar này!
Có lẽ người bình thường không biết vì sao ông chủ của khách sạn Tứ Quý lại khiến Nhiếp Bảo Bảo che giấu tin tức mình là chủ quán bar, vì sao lại khiến Tô Bình Nam trả giá cao thu mua như vậy.
Đó là bởi vì ở Hạ quốc khách sạn Tứ Quý còn một cái tên khác.
Vọng Bắc Lâu!
Vọng Bắc Lâu nhìn về phương Bắc, chờ đợi ngày về!
Ở thời không kia, bất kể là trong phim ảnh hay tác phẩm văn học, cái tên Vọng Bắc Lâu đều ít được đề cập đến, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó rất đáng sợ.
Lấy một ví dụ.
Nửa năm trước, vị kia của thành phố Trung Sơn Quảng thành đột nhiên bị điều tra, cuối cùng người này đã chi tiêu một số tiền khủng tại quán bar nhằm liên hệ với Lưu tiên sinh.
Kết quả ra sao?
Sự việc bỏ ngỏ.
Lại thêm một ví dụ.
Lão đại số ba của Thái Vân đấu đá thất bại. Hắn đã thông qua quán bar Blues mời Lưu tiên sinh uống "một ly rượu". Kết quả là ba tiếng trước khi tổ điều tra sắp đưa ra kết quả, vị lão đại này đã lấy được visa nhập cư Québec, thậm chí có thể ngồi trong đại sảnh thản nhiên uống cà phê, xem thời sự trong nước, chờ đợi kết quả cuối cùng của sự việc.
Sau khi có kết quả, vị lão đại này thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi đến sân bay chỉ cần mười phút là tới.
Nhiếp Bảo Bảo không có năng lực đáp lên Lưu tiên sinh vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận lai lịch.
Có lẽ trong mắt Lưu tiên sinh, Bảo Bảo tỷ nổi tiếng vòng Quảng Đông chỉ là một thương nhân nâng cao chất lượng sinh hoạt cho mình mà thôi.
Nhưng Nhiếp Bảo Bảo biết đây là đường lui cuối cùng của mình!
Bởi vì chỉ cần nàng trả giá đủ cao, vị Lưu tiên sinh kia chắc chắn sẽ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng! Hết chương 2627.



Bạn cần đăng nhập để bình luận