Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 866. Đại Bình



Chương 866. Đại Bình




"Thằng nhóc thối càng ngày càng láo."
Trưởng phòng Khương nghe thấy âm báo bận "tút tút" trong điện thoại, giận dữ mắng một câu, tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh.
Trưởng phòng Khương là kiểu người chỉ biết vùi đầu vào công việc không có tâm tư giải quyết chuyện gia đình, cho nên hắn vẫn luôn sống một mình trong một căn phòng cũ khá đơn sơ.
Hắn châm một điếu thuốc lá, rít mạnh vài hơi, sau đó đứng dậy tìm điện thoại.
"Quản lý Kim, ta nghĩ chúng ta nên tiến hành."
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất trầm thấp: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
"Bảy mươi."
Trưởng phòng Khương rít thuốc lá thật sâu rồi từ từ phun khói: "Tốc độ phát triển của tập đoàn Kim Môn quá nhanh, ta sợ tương lai nó lại trở thành một tài phiệt quỷ hút máu. Thế nên đây là một cơ hội."
"Chẳng may xảy ra sai sót hoặc là thất bại thì sao?"
Trong điện thoại tiếp tục đặt câu hỏi.
"Thất bại?"
Trưởng phòng Khương mỉm cười, dụi bừa đầu thuốc lá lên bàn: "Vậy thì cùng lắm là mọi người cùng chết mà thôi."
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu. Khi trưởng phòng Khương tưởng chừng không có hi vọng, một giọng nói vang lên.
"Cũng đúng, vậy thì làm đi!"
"Ta biết rồi."
Trưởng phòng Khương hờ hững đáp lời rồi cúp máy.

Sáu tiếng sau, Thạch Đông Sơ chết trong một vụ tai nạn xe cộ ở chỗ đèn giao thông trên đường Chungmuro.
Một chiếc xe chở sáu mươi tấn xi măng đâm vào chiếc xe Mercedes-Benz của Thạch Đông Sơ, hắn chết ngay tại chỗ.
Nhất thời bầu không khí trong tập đoàn Kim Môn vô cùng vi diệu.

"Sự kiện bắt đầu rồi."
"Báo cho Đinh Thanh chặn hết đường không để lại một ai, Kim Môn chỉ có thể là Cẩm Tú."
Trong một quán lẩu ở Thịnh Kinh, Tô Bình Nam cúp máy, sau đó dùng đũa chung gắp một miếng thịt cho Mạnh đại tiểu thư, khẽ mỉm cười nói: "Đừng ăn kiêng, nữ hài gầy quá không tốt."
Mạnh đại tiểu thư tươi cười như hoa.
"Không để lại một ai?"
Nữ nhân ngửi thấy mùi máu tanh trong câu nói này của Tô Bình Nam, nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên không hiểu rõ.
So với sự sống chết của người dưng, toàn bộ sự chú ý của Mạnh Tịnh Tuyết đều tập trung vào miếng thịt mà Tô Bình Nam gắp cho nàng.
Mãi cho đến khi hai người ăn cơm xong, sắp phải tạm biệt, nữ nhân sửa lại cổ áo cho Tô Bình Nam rồi tỉnh bơ nói: "Nếu cần gì thì gọi điện cho ta." Tô Bình Nam mỉm cười gật đầu, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Tịnh Tuyết.
"Ta đi đây!"
Tô Bình Nam vẫy tay.
"Lên đường cẩn thận!"
Hai người ngầm hiểu ý nhau, Mạnh Tịnh Tuyết nhìn theo bóng lưng Tô Bình Nam cho đến khi không nhìn thấy nữa mới nở nụ cười xinh đẹp, xoay người lên xe.
Mạnh đại tiểu thư cũng là người kiêu ngạo đến kiệt ngạo.
Nữ nhân hoàn toàn ngó lơ mấy quan niệm thế tục, nàng cho rằng đạo đức chỉ là quy tắc dành cho một số người.
Thậm chí nữ nhân cho rằng cách tốt nhất để thuần hóa một người là nói đạo đức với hắn, bởi vì khung đạo đức sẽ trói chặt một người trong một phạm vi, tựa như gia súc ngoan ngoãn.
Mạnh Tịnh Tuyết nàng tuyệt đối không lựa chọn một kẻ tầm thường, một khi đã nhận định thì tuyệt đối không hối hận.

Thiên Đô.
Trong căn nhà nhỏ của Bạch Tùng, trời đã tối từ lúc nào chẳng hay.
Nguyễn Tư Thanh bật đèn, tiếp tục đọc bản thảo.
Nàng thuộc kiểu người một khi đã đọc sách say sưa thì thậm chí không thấy đói. Huống chi nàng cũng biết cữu cữu của mình chắc chắn không đồng ý xuất bản hoặc đăng tải, mà tác giả Bạch Tùng viết ra câu chuyện nhạy cảm này chưa chắc đã đồng ý cho nàng đọc tiếp.
Nghĩ tới đây, nữ hài tăng tốc độ lật giấy, bởi vì nàng không biết khi nào thì Bạch Tùng trở về nên phải tranh thủ từng phút từng giây.
Tô Bình Nam giống đại đa số người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội, hắn không biết kiếm tiền bằng cách nào, lúc này có người tìm tới hắn.
"Ngươi chính là Tô Bình Nam?"
Một thanh niên mặc áo khoác màu xanh quân đội, để kiểu tóc hất ngược như Cao Tiến trong bộ phim Thần bài Cảng thành xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam.
Thời kỳ này Tô Bình Nam vô công rồi nghề, vẫn luôn lăn lộn ở phòng chiếu phim của Tiểu Nhị Quân.
Trong căn phòng gạch tối tăm cũ kỹ phía sau phòng chiếu phim có mấy cái bàn cũ không biết Tiểu Nhị Quân chuyển từ đâu tới, rất nhiều thanh niên thất nghiệp trong xã hội thích tụ tập ở trong này chơi mấy ván bài.
Đương nhiên Tiểu Nhị Quân cũng cho vay nặng lãi tùy theo tình hình, nhưng phần lớn là đổi thành thuốc lá trả lại. Nói đúng ra thì đây không phải địa điểm đánh bạc, mà giống một cứ điểm tụ tập hơn.
"Là ta."
Tô Bình Nam không thích tạo hình của người này, mày nhăn tít lại.
Hắn không đánh bạc, cho nên phần lớn thời gian đều đứng ngoài xem.
Nói là đứng ngoài xem chứ thật ra phần lớn thời gian hắn đều thất thần. Hắn không giống những người trẻ tuổi khác, hắn vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền, rất có chí cầu tiến.
"Ta là Đại Bình."
Người vừa tới tự giới thiệu, có vẻ như hắn rất thân với những người ngồi ở đây, lần lượt chào hỏi một cách thân thiết.
Tô Bình Nam kiên nhẫn chờ đối phương chào hỏi một vòng rồi hỏi nam nhân nhiệt tình này.
"Ồ, ngươi tìm ta có việc gì?"
Hắn biết đối phương. Người này cũng là đầu gấu, thường lăn lộn ở chợ nông sản, hai người không quen thân.
"Ra ngoài nói chuyện vài câu nhé?"
Chắc là Đại Bình bắt chước tạo hình của mấy ông chủ lớn, còn kẹp một chiếc táp da nhân tạo màu đen dưới nách, chỉ có điều nét chữ bên trên đã mờ, trông hơi buồn cười.
Hắn vừa nói vừa duỗi tay định khoác vai Tô Bình Nam.
"Nói chuyện là được rồi."
Tô Bình Nam né tránh: "Chúng ta không thân thiết như vậy."
"Quả nhiên là thiếu niên anh hùng."
Đại Bình hơi lúng túng, cánh tay duỗi trên không trung hơi run rẩy, sau đó rụt về.
"Mọi người đều nói ngươi rất hung ác, dám đánh đấm. Có một con đường phát tài, ngươi thử không?"
Đại Bình nói rất nhỏ, nhưng hai mắt Tô Bình Nam lập tức sáng ngời. Hiện tại hắn nhẵn túi rồi, nếu là kiếm tiền thì hắn không sợ gì hết. Hết chương 866.



Bạn cần đăng nhập để bình luận