Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 399: Cẩm Tú sẽ không cúi đầu

Chương 399: Cẩm Tú sẽ không cúi đầu
Lục Viễn không tới.
Trong mắt Lục Viễn, hạng người này hoàn toàn không đáng để hắn quan tâm, song hắn cũng biết sơ sơ mục đích đối phương muốn gặp hắn.
Cho nên tập đoàn Cẩm Tú vẫn phái một người tới, là Lý Bản.
"Vì sao?"
Bởi vì vết thương ở mắt cá chân nên Trương Đại Vũ vẫn nằm trên giường trong phòng bệnh. Thấy Lý Bản tiến vào, hắn liền hỏi ngay.
"Hủy hoại cuộc đời đá bóng của ta vẫn chưa đủ, sao còn phải tống ta vào tù?"
Lý Bản cười khẽ: "Đây là mục đích ngươi nhất quyết đòi gặp giám đốc Lục sao?"
Trương Đại Vũ gật đầu.
Lý Bản đi tới trước giường, khom lưng nhẹ nhàng tém chăn giúp hắn: "Bởi vì ngươi phá vỡ quy tắc của Cẩm Tú."

Giết gà dọa khỉ.
Bầu không khí ở câu lạc bộ Cẩm Tú trở nên nghiêm ngặt và yên tĩnh. Trước đây mọi người không coi kỷ luật mà Jang-Soo Lee nhấn mạnh ra gì, luôn miệng oán than, nhưng bây giờ ai ai cũng cực kỳ nghe lời.
Vì bị dọa sợ chết khiếp rồi.
Hiện tại đội bóng Cẩm Tú có thành tích tốt, vững vàng nằm trong top ba giải đấu vòng tròn, chỉ cách vị trí quán quân bốn điểm, thậm chí rất có khả năng giành chức vô địch.
Thành tích tốt như vậy, cho nên không ai ngờ rằng Tô Bình Nam sẽ vung đao với bốn cầu thủ chủ lực, năm thành viên dự bị ngồi tù, đội bóng thiếu mất một nửa, trận đấu tiếp theo khó mà tham gia.
Cũng có một số người không tài nào hiểu nổi.
Trong lòng mọi người đều biết tập đoàn Cẩm Tú đầu tư vào đội bóng nhiều bao nhiêu. Có thể nói là ở Hạ quốc, loại đãi ngộ và môi trường này là độc nhất vô nhị, giàu có sung túc.
Việc đầu tư cho đội bóng cũng nhận được hồi báo xứng đáng. Hiện giờ đội bóng Cẩm Tú chính là một tấm danh thiếp của Thiên Nam, lãnh đạo các cấp nhắc đến đội bóng Cẩm Tú đều khen hết lời. Nhờ đó, những hảo cảm lặng lẽ này giúp Cẩm Tú để lại ấn tượng sâu sắc trong rất nhiều chuyện.
Ai dè chỉ bởi vì dàn xếp tỉ số mà Tô Bình Nam ra tay không chút lưu tình, khoản đầu tư lớn như vậy chẳng khác nào mất tong phân nửa.

Tô Bình Nam không giải đáp nghi vấn của mọi người, nhưng sau đó mấy câu nói trong buổi họp báo do tập đoàn Cẩm Tú tổ chức đã bày tỏ thái độ của Tô Bình Nam.
Thật ra trước năm 98, thị trường và bầu không khí bóng đá Hạ quốc khá tốt, nhưng sau này ngành bóng đá lại tự đùa chết bản thân.
Vì vậy khi đội bóng Cẩm Tú tổ chức họp báo, phóng viên thể thao từ khắp mọi miền Hạ quốc đều đổ xô tới, microphone chật kín một phòng.
Người phát ngôn của trụ sở chính Cẩm Tú trong buổi họp báo không để ý tới cánh phóng viên đang kích động nói liên tục, hắn chỉ nói một câu rồi đứng dậy rời đi, dành thời gian còn lại cho người phụ trách và huấn luyện viên của câu lạc bộ.
Câu nói đó là: "Cẩm Tú chỉ đá trái bóng thuần túy nhất."
Các phóng viên điên cuồng không chặn được người của trụ sở chính Cẩm Tú, đành phải chặn thành viên của câu lạc bộ Cẩm Tú. Nếu là lúc trước, mọi người nói mấy lời vòng vo lập lờ cũng không tính là qua loa lấy lệ, nhưng lần này lại khác.
Trước buổi họp báo, lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú đặt ra yêu cầu đối với câu lạc bộ: "Thứ nhất, đối phương dám hỏi thì ngươi cứ trả lời. Thứ hai, trả lời thì phải nói thật, đừng sợ mọi chuyện bị Cẩm Tú vạch trần."
Cúp FA bất mãn, trong hai trận đấu tiếp theo đội bóng Cẩm Tú nhận ba thẻ đỏ.
"Bóng đá cũng là một giới, ngươi đã vào giới rồi thì phải chơi theo quy tắc của giới."
Sự việc càng lúc càng hot, trở thành sự kiện nổi tiếng trên toàn quốc.

Một tuần sau, Mạnh Tịnh Tuyết gọi điện cho Tô Bình Nam. Đây là lần đầu tiên đại tiểu thư Mạnh gia bày tỏ ý kiến của mình với Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười: "Bất kể giới gì, Cẩm Tú cũng sẽ không cúi đầu."
Mạnh Tịnh Tuyết im lặng vài phút, giọng điệu dịu dàng khó tả: "Được, vậy thì không cúi đầu."
Mạnh Tịnh Tuyết cúp máy. Hôm sau, tiêu đề trang báo thứ hai của tòa soạn lớn nhất Hạ quốc khiến người trong cúp FA nhìn thấy mà giật mình: "Bóng đá là một môn thể thao thuần túy, nhất định phải trừ bỏ gian lận."
Được rồi, khỏi cần đọc nội dung, chỉ với câu tiêu đề này cũng đủ khiến cúp FA lập tức im hơi lặng tiếng.

Tô Bình Nam cũng nhìn thấy bài báo. Hắn mỉm cười nói với Lục Viễn: "Đây là Mạnh Tịnh Tuyết ra sức, nhưng là cách của nàng chứ không phải cách của Cẩm Tú."
Lục Viễn khom lưng: "Đã bắt đầu hành động."
Tô Bình Nam bình tĩnh gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa mà gọi điện cho Mạnh Tịnh Tuyết: "Ngươi có thời gian không, ta mời ngươi ăn cơm."
Bất kể Tô Bình Nam có thích cách làm của Mạnh Tịnh Tuyết hay không, dù gì người ta cũng chủ động ra tay giúp đỡ, hắn cảm thấy mình nợ một ân tình.
"Có thời gian, ta muốn ăn lẩu."
Mạnh Tịnh Tuyết đồng ý rất thoải mái.
Tô Bình Nam khựng lại vài giây mới lên tiếng: "Được, ngày kia ta đến Thịnh Kinh."

"Ngươi tìm Lý thúc thúc của ngươi vì Tô Bình Nam sao?"
Thấy Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười cúp máy, Mạnh Vị Nhiên đặt tờ báo trong tay xuống rồi bình tĩnh hỏi: "Thù lao là một bữa cơm à?"
Mạnh Tịnh Tuyết ngoẹo đầu suy nghĩ: "Theo ta biết thì đây hẳn là lần đầu tiên Tô Bình Nam chủ động mời nữ hài ăn cơm."
Mạnh Vị Nhiên gật đầu: "Với phong cách làm việc trước giờ của Tô Bình Nam, ngươi không giúp hắn thì cũng chưa chắc hắn sẽ bỏ qua. Ngươi làm chuyện này hơi sớm."
Mạnh Tịnh Tuyết bỗng nở nụ cười: "Ta biết, nhưng ta muốn bày tỏ thái độ."
Mạnh Vị Nhiên: "Nói xem nào."
Mạnh Tịnh Tuyết chợt đỏ mặt, lắc đầu chạy trốn khỏi phòng khách.
Mạnh Vị Nhiên sửng sốt, không biết nói gì hơn. Con gái mình luôn tự lập lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên hắn thấy Mạnh Tịnh Tuyết lộ ra dáng vẻ thiếu nữ như vậy.
"Con gái lớn không giữ được nữa."
Mạnh Vị Nhiên nhìn theo bóng lưng Mạnh Tịnh Tuyết, thong thả thốt ra một câu. Hình như Mạnh Tịnh Tuyết càng bước nhanh hơn.
"Phu xướng phụ tùy, ngươi không muốn cúi đầu thì ta giúp ngươi ngẩng đầu."
Đây là ý nghĩ của Mạnh đại tiểu thư.
Có điều Mạnh đại tiểu thư chưa từng theo đuổi nam nhân bao giờ không phát hiện ra chỉ cần nhắc đến Tô Bình Nam, càng ngày nàng càng trở nên giống thiếu nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận