Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 478: Ta có việc nhờ bọn hắn giúp đỡ

Chương 478: Ta có việc nhờ bọn hắn giúp đỡ
Khi Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi từ Dương Thiên Lý và nghe thấy hai chữ "Nam ca", tay bất giác run rẩy.
Mỗi lần gặp phải chuyện lớn Tô Bình Nam luôn bình tĩnh như núi, động tác vô thức này của hắn khiến mọi người xung quanh lập tức căng thẳng.
Tô Bình Nam xua tay ý bảo mình không sao, sau đó xoay người lên xe.
"Chuyện gì vậy?"
Tô Bình Nam hỏi thẳng.
Không ai hiểu rõ tính cách Dương Thiên Lý hơn Tô Bình Nam, chuyện khiến hắn chủ động gọi điện cho mình chắc chắn là rất khó.
"Hạ Trúc hộc máu, sốt cao, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Ta..."
Dương Thiên Lý nói rất nhanh, không đầu không đuôi, trúc trắc kể lại mọi chuyện.
"Ta biết rồi."
Dương Thiên Lý quay lưng gọi điện thoại, Tất Doanh Doanh phụ trách thu phí nhìn thấy hình xăm và vết sẹo nổi bật trên lưng đối phương, tức thì hít sâu một hơi.
"Nam nhân này mạng lớn thật đấy!"
Tất Doanh Doanh là hộ lý tốt nghiệp trường chuyên, biết tính nguy hiểm của vị trí những vết sẹo kia.
Ở eo nam nhân có một vết sẹo hình tam giác trí mạng nhất, nhìn vảy có thể thấy rõ ràng là kiệt tác của lưỡi lê tam giác. Đâm vào chỗ đó rất dễ đâm thủng thận hoặc gan. Từ kích cỡ vết sẹo có thể phân tích được lưỡi lê kia đâm rất sâu, nếu xui xẻo bị đâm trúng hai bộ phận đó thì sơ hội sống không cao.
Âm lượng điện thoại ở chỗ thu phí của bệnh viện rất lớn, mặc dù Dương Thiên Lý đã đè thấp giọng nhưng Tất Doanh Doanh vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của hai bên.
Nữ hài là người cảm tính, sau khi nghe thấy lời kể của Dương Thiên Lý, rồi nhìn dáng vẻ nhếch nhác và mắt cá chân sưng tấy của hắn, mắt Tất Doanh Doanh lập tức đỏ hoe.
"Vô nhân tính, bạn bè gì chứ."
Tất Doanh Doanh thở phì phò, lẩm bẩm mắng người nhận cuộc gọi.
Bởi vì từ Tất Doanh Doanh nghe rõ từ đầu đến cuối nam nhân tên Nam ca kia chỉ nói hai câu.
Câu đầu tiên: "Chuyện gì vậy?"
Câu thứ hai: "Ta biết rồi."
Tất Doanh Doanh xoay người nhìn Dương Thiên Lý, dốc hết can đảm nói: "Ngươi xem có cần nghĩ cách khác không? Hiện tại ta đã giúp ngươi làm hóa đơn rồi, nếu ngươi không lấy được tiền thì ta gặp rắc rối to."
Dương Thiên Lý lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Không cần, hắn nói hắn biết rồi."
Tô Bình Nam hiểu Dương Thiên Lý, sao Dương Thiên Lý lại không hiểu Tô Bình Nam kia chứ. Hắn biết câu "ta biết rồi" nói lên điều gì. Đại ca vẫn còn tức giận, nhưng nhất định sẽ giúp đỡ. Tất Doanh Doanh bất đắc dĩ gật đầu, nhác thấy số điện thoại hiển trị trên điện thoại bàn là số di động thì yên tâm hơn một chút. Thời buổi này dùng điện thoại di động thì hẳn là không thiếu chút tiền này.

Tô Bình Nam cúp máy, thấy ánh mắt quan tâm của Lục Viễn và Đỗ Cửu thì hiếm khi giải thích một câu: "Cuộc gọi từ Thiên Lý."
Hai người gật đầu hiểu ra.
Mọi người đều biết chuyện Dương Thiên Lý ra đi, cũng biết địa vị của Dương Thiên Lý trong lòng lão đại.
"Thiên Lý sắp trở về sao?"
Lục Viễn nghe vậy lập tức hỏi.
"Đúng là yêu nhau uống nước cũng no."
Tô Bình Nam cảm khái một câu, sau đó quay sang nói với Văn Tiểu Địch: "Cho ta số điện thoại của Lưu Khải chi nhánh tỉnh Nam."
Tô Bình Nam đích thân gọi điện thoại, bởi vì hắn biết mình đích thân gọi thì mức độ coi trọng của người bên dưới sẽ nâng lên mức cao nhất, như vậy thì tốc độ thực hiện cũng nhanh nhất.
Tô Bình Nam nhạy bén nắm bắt được điểm quan trọng trong cuộc gọi của Dương Thiên Lý. Vay tiền chỉ là thứ yếu, hắn đang cầu xin mình cứu mạng nữ hài tên Hạ Trúc kia.
Việc cứu mạng nhất định phải nhanh.
Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú khuếch trương rất nhanh, nhưng bởi vì tỉnh Nam quá xa, cho nên mặc dù thành tích của công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe không tệ, nhưng căn cơ của tập đoàn Cẩm Tú ở đây cũng không sâu.
Cuộc gọi kết nối rất nhanh, giọng nói của Lưu Khải cực kỳ cung kính: "Tô tổng, ta là Lưu Khải."
Hắn là nhân viên lâu năm đi theo Tô Văn Văn sớm nhất, sau đó bởi vì dám liều mạng lại cẩn thận tỉ mỉ nên được Tô Bình Nam cất nhắc đến tỉnh Nam một mình phụ trách một phương. Mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn nhận được điện thoại từ Hồng Bào ca, không có câu chữ nào có thể diễn tả được tâm trạng kích động của hắn.
"Dương Thiên Lý đang ở bệnh viện tỉnh Nam, ngươi đi hỗ trợ."
"Vâng, ta đi ngay đây."
Tô Bình Nam do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói: "Đãi ngộ của Dương Thiên Lý vẫn như cũ, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi."
Lưu Khải lập tức lặp lại, trong lòng vô cùng hâm mộ Dương Thiên Lý.
Hắn biết chỉ mấy chữ đơn giản "đãi ngộ vẫn như cũ" của boss tổng tượng trưng cho thứ mà hắn phải phấn đấu ít nhất thêm mười năm trong sự nghiệp.
Tô Bình Nam cúp điện thoại, ngả người ra đằng sau, nhận điếu xì gà Đỗ Cửu đưa cho, trầm tư vài phút rồi nói với Văn Tiểu Địch: "Thay ta liên lạc với ông chủ Trịnh bên bệnh viện Số 1 Thiên Nam và Cố Thanh Vân, nói rằng ta có việc nhờ bọn hắn giúp đỡ."
Tô Bình Nam phát triển đến bây giờ có thể miêu tả bằng một câu "tài hùng thế lớn".
Có tiền có thế, hơn nữa Cẩm Tú rất biết cách duy trì tình hữu nghị. Cho nên mặc dù tỉnh Nam cách rất xa, nhưng vẫn không nằm ngoài tầm với của Tô Bình Nam.
Mặc dù ân tình quý giá, mà thực chất Tô Bình Nam là người không thích nợ ơn người khác, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề Dương Thiên Lý có trở về hay không, nhưng hắn vẫn muốn dốc toàn lực giúp đỡ.
Một đời người hai huynh đệ. Bản tính thiết huyết cường thế không thể thay đổi được, mà hắn cũng không muốn thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận