Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1848. Con người có thể thao túng tất thảy



Chương 1848. Con người có thể thao túng tất thảy




"Không quay nữa, ta yêu cầu đổi người."
Có lẽ là nữ minh tinh họ Trần đã chơi chán, hoặc có thể là đã đánh mệt, nàng ưỡn lưng nói ra một câu mà Tần Lan sợ nhất: "Diễn cũng không biết diễn, các ngươi chọn người kiểu gì thế? Trả cho nàng một nửa thù lao, bảo nàng cút đi."
Nữ hài ôm gương mặt bị đánh tróc da bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim mà nàng dốc hết sức lực mới vào được. Những người cười với nàng đều giống như ôn thần, khiến nàng lạnh thấu xương!
Hôm đó, nàng thẫn thờ một mình trên cầu vượt hứng gió lạnh cả đêm.
Có đôi khi đổi một người không khó. Từ đó Tần Lan hiểu ra một đạo lý: thế giới này không nói lý, đôi lúc lựa chọn còn quan trọng hơn cố gắng.
Giới giải trí Thịnh Kinh không lớn, lúc này đại kim chủ tên Trương Đồng lọt vào tầm mắt Tần Lan.
Nữ hài rất quật cường song không có nghĩa là nàng ngu ngốc.
Mặc dù công ty của Trương Đồng đang thua lỗ, nhưng mấy bộ phim đều khá nổi tiếng, có thể nói là một tư bản rất có tiềm lực. Do đó, nữ hài bằng lòng tô son trát phấn đi cùng Trương Đồng đến dự một số tiệc rượu.
Nàng muốn nổi tiếng, nàng muốn trả lại mười chín cái tát kia!
Vì vậy, nàng sẵn lòng trả bất cứ cái giá nào.
Trương Đồng đã là một nhân vật lớn đỉnh của chóp trong mắt Tần Lan, nhưng Tô tổng có thể hô to gọi nhỏ với Trương tổng, không cần nói cũng biết chuyện này nói lên điều gì.
Cho nên khi nghe thấy Tô Bình Nam thuận miếng nói sẽ nâng đỡ cho một người nổi tiếng, Tần Lan cảm thấy máu trong người đang sôi trào!
Đây là cơ hội mà mình vất vả chờ đợi!
Nàng đưa ra lựa chọn, và cũng làm ra hành động.
...
"Ngươi vào nghề bao nhiêu năm rồi?"
Tô Bình Nam nhìn khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh lớn ở đời trước, cất tiếng hỏi.
"Ba năm."
Đầu óc Tần Lan tỉnh táo lạ thường. Có lẽ nàng biết đây là thời khắc quan trọng nhất trong đời, cho nên men say vốn cuộn trào bỗng không cánh mà bay.
"Ba năm nhưng ngươi chẳng có thành tích gì, mặc dù ngươi rất đẹp. Hãy nói hiểu biết của ngươi về cái ngành này đi."
Tô Bình Nam khen đối phương xinh đẹp, nhưng Dương Tiểu Dương thấy ánh mắt hắn nhìn Tần Lan như nhìn một món hàng, hoàn toàn không có sắc dục.
"Có kỹ năng diễn xuất, có kim chủ."
Tần Lan rất muốn nổi tiếng, nàng bỏ qua những lời khách sáo giả dối: "Điều quan trọng nhất là sau khi thượng vị không thể mềm lòng. Ngươi không được lương thiện, như vậy mới có thể tiếp tục nổi tiếng."
"Ta là một thương nhân, ta có thể thu gặt được những gì?"
Tô Bình Nam hỏi tiếp.
"Ta có thể ký hợp đồng hai mươi năm với Văn hóa Cẩm Tú, chia phần trăm thế nào là do các ngươi quyết định. Hai mươi năm này là thời gian quý báu nhất của một nữ diễn viên. Hơn nữa, ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi."
Nữ hài cắn môi, vô cùng quyến rũ.
"Ta sẽ không bạc đãi ngươi về mặt tiền bạc. Ta không có ý kiến gì về ngươi, nhưng có khả năng một số thời điểm ta cần ngươi giúp đỡ."
Tô Bình Nam nâng ly rượu lên: "Ta cảnh cáo trước, không có thuốc hối hận đâu. Có lẽ ngươi sẽ gặp phải những chuyện mà ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, vì vậy ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."
Cẩm Tú chú định phải vượt mọi chông gai, có một siêu sao quốc tế hoàn toàn nghe lời sẽ có lợi ích cực lớn đối với kế hoạch của Tô Bình Nam.
Nam nhân không ngại nâng đỡ một minh tinh hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của tập đoàn Cẩm Tú.
"Ta sẽ không hối hận."
Lúc này Tần Lan không biết sau khi nàng nói ra câu này, nàng sẽ gặp phải cái gì. Hiện tại nàng chỉ muốn nổi tiếng. Chỉ cần trả lại mười chín cái tát kia, dù phải bán linh hồn cho quỷ dữ nàng cũng không sợ!
"Ok!"
Tô Bình Nam uống một hơi cạn sạch ly rượu...

Lựa chọn khác nhau, tất nhiên cuộc đời sẽ khác nhau.
Mười mấy năm sau, Lý Vũ Đồng đã là mẹ của hai đứa con, làm nội trợ trong nhà nhớ lại cuộc sống trong học viện điện ảnh của mình, có cảm giác như đã qua mấy đời.
Nàng không qua lại với bạn bè, thậm chí không kể cho con cái nghe chuyện thời trẻ. Có điều thỉnh thoảng nhìn thấy đám sinh viên dường như mãi trẻ trung trên màn hình, nàng lại thở dài một tiếng.
Các tỷ muội cùng phòng ký túc và rất nhiều bạn học cùng trường đều đã ra mắt khán giả. Nữ nhân nhìn gương mặt quen thuộc có phần xa lạ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, rồi lại nhìn mình trong gương, thầm đặt câu hỏi.
Mình thật sự lựa chọn chính xác sao?
Nàng đã từng cố gắng, cũng từng phấn đấu, cuối cùng vẫn im hơi lặng tiếng rời khỏi lĩnh vực mình đã vùng vẫy năm năm nhưng vẫn ảm đạm. Vai diễn duy nhất nàng để lại trong lịch sử điện ảnh Hạ quốc là nhân vật gái đứng đường xuất hiện mười mấy giây trong một bộ phim lớn.
Nàng không đẹp ư?
Không, Lý Vũ Đồng rất xinh đẹp, tuy không phải là đẹp nhất nhưng cũng thuộc top đầu.
Nàng có cố gắng không?
Chạy tới đoàn làm phim, tự tiến cử, rèn luyện kỹ năng diễn xuất... chuyện gì nàng cũng làm rất nghiêm túc. Nhưng tiếc là ông trời không ưu ái nữ hài này.
Nàng cho rằng mình thất bại là do mình không chọn đúng.
Vô số lần tới rạp chiếu phim nhìn thấy ảnh của Tần đại mỹ nữ đã nổi đình nổi đám, Lý Vũ Đồng đều tự hỏi mình một câu: nếu lúc đó người đầu tiên lựa chọn đứng dậy uống hết chai rượu kia là mình, thì mình sẽ ra sao?
Đáng tiếc thời gian không thể quay trở lại, câu hỏi này vĩnh viễn không có đáp án.
Không sai, Lý Vũ Đồng chính là nữ hài ngồi cạnh Tần Lan trên bàn rượu. Chỉ có điều lúc này ánh mắt nàng chứa đựng nghi ngờ.
Một chai rượu, một lời cam kết là có thể nổi tiếng sao?
Nàng thừa nhận Tô tổng trông khí thế bức người, nhưng có thế lực lớn bao nhiêu?
Ánh mắt nàng nhìn Tần Lan có chút khinh thường. Nàng hoàn toàn không biết rằng sau này nàng phải hối hận cả đời vì quyết định tại giây phút này.
Thì ra con người thật sự có thể thao túng tất thảy! Hết chương 1848.



Bạn cần đăng nhập để bình luận