Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2238. Kỷ niệm



Chương 2238. Kỷ niệm




Người bạn thân đi cùng phát hiện Nhiếp Bảo Ngôn đang căng thẳng.
Một Nhiếp Bảo Ngôn lúc nào cũng tỉnh táo, lý trí trong mắt người bạn thân bây giờ lại toàn thân run rẩy, không ngừng hít sâu để xoa dịu tâm trạng của mình.
Nhiếp Bảo Ngôn cuối cùng vẫn là một Nhiếp Bảo Ngôn độc lập, mạnh mẽ. Sau khi bình tĩnh lại, nữ nhân bước thẳng đến một góc.
Người bạn đi cùng tên Jojo chăm chú nhìn nữ nhân. Sau đó, nàng nhìn thấy bóng lưng của một nam nhân bị sặc vì uống rượu quá nhanh.
“Người này có gì phải sợ?”
Khuôn mặt trắng nõn của Jojo tràn đầy nghi hoặc. Thậm chí nữ hài còn suy diễn, chẳng lẽ là tình cũ?

“Ta hại ngươi mất việc?”
Tô Bình Nam nhìn nữ hài trước mặt, ra hiệu mời ngồi.
Nhiếp Bảo Ngôn ngồi xuống.
“Nhà họ Tăng đã bị khai trừ khỏi lực lượng cảnh sát vì khối tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc của bọn hắn, nhưng ta hiểu rõ hắn. Với tính cách của hắn, hắn có thể quay lại tìm người để trút giận, nhưng hắn sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.”
Nhiếp Bảo Ngôn nhìn nam nhân trước mặt, đưa ra lời giải thích: “Ta biết nguyên nhân thực sự khiến hắn thành ra như vậy, nhưng ta không thể giúp được gì, chỉ có thể từ chức để cho hắn một lời giải thích. Ít nhất ta cảm thấy thoải mái trong lòng.”
Nữ nhân không hổ danh là nhà tâm lý học. Nàng cảm nhận được sự từ chối của Tô Bình Nam từ đôi mắt lạnh lùng của hắn, giọng nói của nàng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhẹ nhàng không phải vì sợ hãi, mà Nhiếp Bảo Ngôn biết rõ cho dù vì lý do gì mà nam nhân đáng sợ này xuất hiện ở quán mì, cơ hội đối mặt như vậy tuyệt đối hiếm có.
Thậm chí có thể nói đây là cơ hội duy nhất để hiểu rõ nam nhân này.
Điều mà các nhà tâm lý học giỏi nhất là phân tích tính cách và nội tâm của một người thông qua hành vi.
Dù chỉ gặp nhau một lần nhưng biểu hiện lúc đó của nam nhân vô cùng bình tĩnh khiến Nhiếp Bảo Ngôn khó hiểu.
Nhưng nàng vẫn chắc chắn một điều.
Kiêu hãnh! Trong lòng vị Tô tiên sinh có niềm kiêu hãnh và sự tự tin tột độ mà người bình thường không thể sánh bằng.
Sự xuất hiện một mình của một đại nhân vật với tài sản hàng chục tỷ tại một nơi như thế này đã khiến Nhiếp Bảo Ngôn có một phán đoán thứ hai. Khả năng phòng thủ tâm lý của nam nhân này bây giờ chắc chắn yếu hơn bình thường.
Đây là lối vào duy nhất mà Nhiếp Bảo Ngôn có thể nắm bắt được.
Từ trao khăn giấy cho đến bày tỏ thiện chí, đến mỉm cười nói lý do từ chức... tất cả biểu cảm, giọng điệu và thậm chí cả ngôn ngữ cơ thể đều được Nhiếp Bảo Ngôn lựa chọn cẩn thận.
Nàng muốn khơi dậy ham muốn nói chuyện và sự tò mò của nam nhân. Chỉ có như vậy, đại nhân vật mắt cao hơn đầu này mới có thể ngồi cùng nàng ở đất nước xa lạ và trò chuyện như một người bạn về những điều người khác không bao giờ nói vào những lúc bình thường.
Ngay cả Nhiếp Bảo Ngôn cũng không biết tại sao nàng lại muốn đùa với lửa, nhưng nàng không thể kìm nén được sự xúc động trong lòng.
Nàng muốn biết mọi thứ về lão đại của Cẩm Tú. Có lẽ nó sẽ được lợi dụng trong tương lai.

“Ngươi xâm phạm lợi ích của ta, đương nhiên sẽ bị trừng phạt.”
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh, giọng điệu vẫn bình tĩnh như xưa.
Nhưng Nhiếp Bảo Ngôn từ trong sự bình tĩnh này nghe ra thái độ không có thương lượng.
“Lời nói nhẹ nhàng của ngươi đã thay đổi cuộc đời của bọn hắn.”
Nhiếp Bảo Ngôn nói tiếp, cố gắng xuất phát từ góc độ mỗi sinh mệnh phải được tôn trọng: “Bọn hắn có vợ con, hơn nữa sau này bọn hắn đã thu tay lại.”
“Được làm vua thua làm giặc.”
Tô Bình Nam nhớ đến tài liệu mà Rebecca báo cáo, sau đó mới trả lời: “Làm ăn gì cũng cần phải loại trừ rủi ro. Cách xử lý này là bình thường.”
Nhìn nam nhân tiếp tục ăn mì, trong lòng Nhiếp Bảo Ngôn ít nhiều cũng có chút lo lắng. Loại nhân vật này cực kỳ khó tiếp cận. Nếu theo nhịp điệu của đối phương, nhất định đêm nay hắn ăn mì xong sẽ ung dung rời đi. Nàng tuyệt đối không còn cơ hội thứ hai tìm hiểu nam nhân đó nữa.
Im lặng, Nhiếp Bảo Ngôn cúi đầu nhìn bình rượu.
Rượu sake Ozeki là một loại rượu chất lượng thấp có vị cay đến mức không giống rượu sake.
Nữ nhân sẽ không ngạc nhiên nếu bình rượu này xuất hiện trên bàn những người trung niên xả stress sau giờ làm, nhưng khi nó xuất hiện trong bữa tối của Tô Bình Nam, nữ nhân đã khiếp sợ không gì sánh nổi.
Nhiếp Bảo Ngôn được coi là hình mẫu của giới nữ văn phòng ưu tú ở Cảng thành. Nàng hiểu rõ cuộc sống xa hoa của những người giàu có. Cho nên, nàng lập tức phán đoán 90% lý do khiến Tô Bình Nam uống loại rượu này là vì kỷ niệm.
“Bèo nước gặp nhau, lại tha hương nơi đất khách quê người. Tô tiên sinh quyền lực như vậy, nhưng lại uống rượu một mình.”
Nhiếp Bảo Ngôn mỉm cười tự rót cho mình một ly rượu, cụng ly với Tô Bình Nam. “Ta là nhà tâm lý học xã hội, cũng là người biết lắng nghe.”
Tô Bình Nam uống cạn ly rượu, nhìn thẳng vào Nhiếp Bảo Ngôn rồi mỉm cười, chậm rãi lắc đầu.
Nhiếp Bảo Ngôn không hề ngạc nhiên trước sự từ chối của nam nhân.
Một nhân vật như vậy khó mà có tình cảm nam nữ như người bình thường. Để một người như thế mở lòng gần như không thể, cho nên nàng nói ra câu thứ hai đã chuẩn bị sẵn.
“Ta đã từ chức, đoán chừng đời này sẽ không nhậm chức bất kỳ cơ quan nào ở Cảng thành nữa. Trong trường hợp này, Tô tiên sinh không cần phải cẩn thận với một nữ nhân như thế.”
Nhiếp Bảo Ngôn đầu tiên đặt mình vào vị trí của một con thỏ trắng không có sức tấn công nào, sau đó tiếp tục giúp Tô Bình Nam rót rượu: “Ta là một nhà tâm lý học, ta không thể hiểu được một tỷ phú tài sản mấy chục tỷ lại ăn quán ven đường. Dù sao thì ngươi có thể có được mọi thứ ngươi muốn.”
“Kỷ niệm?”
Nữ nhân cười khẽ: “Kiến thức của ta nói cho ta biết, cảm xúc này chỉ xuất hiện khi con người cảm thấy trống rỗng và cô đơn. Tiền tài của ngươi cho phép ngươi có nhiều cách để giải tỏa loại cảm xúc này.” Hết chương 2238.



Bạn cần đăng nhập để bình luận