Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 373: Ngươi thua rồi

Chương 373: Ngươi thua rồi
Tô Bình Nam phản ứng cực nhanh, tay phải thu lại đánh ra một quyền nặng nề.
Ra sau tới trước, một quyền này của Tô Bình Nam đánh trúng cổ tay của Mộ Dung Thanh Thanh làm phát ra âm thanh lanh lảnh.
Hai người tách ra, Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào tay phải của Mộ Dung Thanh Thanh.
"Cầm dao rất vững."
Giọng Tô Bình Nam rất bình tĩnh, hắn biết lực độ của quyền này.
Mộ Dung Thanh Thanh nhếch môi nở nụ cười. Nữ hài này đứng trên sàn đấu, cả người như đang tỏa sáng: "Đến dao cũng không cầm vững thì giết người kiểu gì?"
Mấy người dưới sàn đấu bộc lộ vẻ mặt khác nhau. Cửu căng thẳng, Đỗ Thạch cuồng nhiệt, Tô Văn Văn không che giấu được sát ý trong mắt.
Chỉ có Nobel đại thiếu gia tỏ vẻ dửng dưng. Nếu nói đến tin tưởng Tô Bình Nam, chắc hẳn hắn xếp số một.
Có lẽ ký ức trên biển ngày hôm đó quá khắc sâu, cho nên bây giờ trong lòng Nobel, Tô Bình Nam chính là siêu nhân không gì không làm được. E là Tô Bình Nam nói mình biết bay, tên này cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Tô Bình Nam nhìn đối phương, giơ tay phải làm động tác mời ngươi ra tay trước.
Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy mình bị coi thường, đây là lần đầu tiên có người dám tùy tiện khiêu khích nàng như thế. Ánh mắt nàng đong đầy lạnh lùng.

"Nữ nhân này cứ đi lòng vòng quanh lão đại làm gì thế?"
Bạn học Nobel không hiểu liền hỏi. Sau khi hai bên tiếp xúc giây lát rồi tách ra, Mộ Dung Thanh Thanh bắt đầu từ từ di chuyển quanh Tô Bình Nam, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn động thủ.
Đỗ Cửu nói: "Nàng đang tìm cơ hội, nàng muốn một kích trí mạng."
"Nàng dám giết lão đại? Nàng chán sống rồi ư?"
Nobel giật mình, bên trong bên ngoài chỗ này toàn là thuộc hạ trung thành của lão đại.
Đỗ Cửu gật đầu: "Nữ nhân này điên rồi."
Đỗ Cửu còn chưa nói hết câu, Mộ Dung Thanh Thanh đã hành động. Nàng giậm chân một phát tiến tới gần Tô Bình Nam, tay phải vung lên và mục tiêu vẫn là cổ họng của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam không né tránh mà chỉ gập cánh tay che cổ họng hiểm yếu, hai chân đá liên tục tấn công vùng eo của Mộ Dung Thanh Thanh.
Máu văng tung tóe, con dao găm sắc bén của Mộ Dung Thanh Thanh đã cắt lìa thịt trên cánh tay trái của Tô Bình Nam, song nàng không hề vui mừng.
Bởi vì nàng chợt phát hiện ra mình không còn góc độ nào để né tránh.
Tô Bình Nam dùng một cánh tay bị thương để dồn nàng vào góc sàn đấu.
Máu đỏ bắn lên mặt Tô Bình Nam, sau đó từ từ chảy xuống kéo thành từng vệt máu, lại thêm kết hợp với vẻ mặt dữ tợn của Tô Bình Nam, trông hắn giống như một con mãnh thú!
Cơ hội đến rồi!
Cánh tay trái bị thương của Tô Bình Nam ghì chặt lấy bàn tay phải cầm dao của Mộ Dung Thanh Thanh, tay phải điên cuồng tấn công, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.
"Giết người không nhất thiết phải dùng dao!"
Tô Bình Nam gằn ra một câu nói lạnh lùng từ trong kẽ răng, khuỷu tay phải giơ cao rồi giáng vào cần cổ như thiên nga của Mộ Dung Thanh Thanh.
Mộ Dung Thanh Thanh đủ bình tĩnh. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bộ phận duy nhất có thể cử động là bàn tay trái đã chặn một kích nặng nề của Tô Bình Nam.
Rắc!
Sức mạnh của một kích này khiến cơ thể Mộ Dung hạ thấp phân nửa, có thể thấy sức lực của Tô Bình Nam lớn cỡ nào.
Một kích không trúng, Tô Bình Nam không dừng lại mà tiếp tục giơ cao khuỷu tay rồi giáng xuống.
Mộ Dung Thanh Thanh cố gắng dùng cánh tay đỡ đòn tấn công như mưa rền gió dữ của Tô Bình Nam, đồng thời tay phải vặn vẹo dị thường.
Khoảng cách gần như thế, Mộ Dung Thanh Thanh tin chắc trăm phần trăm là chỉ cần nàng rút dao ra thì người chết nhất định sẽ là Tô Bình Nam!
Lưỡi đao sắc bén xoáy vặn trong cơ bắp như dao khắc của Tô Bình Nam, nỗi đau đớn khiến Tô Bình Nam càng thêm giận dữ.
Khuỷu tay không ngừng giáng xuống, đầu gối cũng đá liên tiếp. Mộ Dung Thanh Thanh cũng chỉ là cơ thể máu thịt. Sau vài cú lên gối liên tiếp của Tô Bình Nam, cơ thể nàng đã mềm oặt.
Tô Bình Nam không hề nương tay, túm lấy tay phải của Mộ Dung Thanh Thanh rồi bẻ mạnh. Tiếng xương gãy rợn người vang lên, con dao có kiểu dáng đặc biệt kia rơi xuống đất.
"Ngươi thua rồi."
Tô Bình Nam không để ý tới cánh tay chảy máu ròng ròng của mình, vừa lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh Thanh ủ rũ vừa bình tĩnh cất lời.
"Ngươi thua rồi."
Giọng điệu của Tô Bình Nam bình tĩnh nhưng ẩn chứa sát ý khiến mấy người dưới sân đấu cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Đối với Tô Bình Nam mà nói, một thanh đao không thể nắm trong tay chẳng có ý nghĩa gì hết.
Khi Tô Bình Nam nói câu này, hắn cần câu trả lời rõ ràng từ Mộ Dung Thanh Thanh.
Trận ác đấu này đã hoàn toàn khơi dậy sự hung bạo trong lòng Tô Bình Nam. Nếu Mộ Dung Thanh Thanh từ chối thì cứ chặt đứt thôi, Tô Bình Nam sẽ không để lại bất kỳ hậu họa gì.
Thanh Thanh từ từ tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt rất kỳ lạ. Đôi mắt như làn nước mùa thu chỉ chăm chú nhìn con dao rơi trên sàn đấu.

Lý Lạc Nhiên yêu cầu gặp Tô Bình Nam, Lục Viễn chỉ nói một câu: "Tô tổng có mấy hợp đồng lớn cần ký, xong việc sẽ đến."
Mặc dù Lý Lạc Nhiên không tin, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài.
Muốn đội vương miện thì phải chịu đựng sức nặng của nó.
Có một số việc cứ giả ngu thì tốt hơn, Lý Lạc Nhiên hiểu đạo lý này. Trong hành trình tiếp theo, biểu hiện của nàng hết sức bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận