Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 820: Có ngày ngươi phải khóc

Chương 820: Có ngày ngươi phải khóc
Không lâu sau, năm chiếc xe Toyota việt dã xếp thành hàng xuất hiện trước mặt Lưu Kiến.
Cốc cốc!
Lưu Kiến gõ cửa kính chỗ buồng lái.
"Có việc gì?"
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng điệu và dáng vẻ của tài xế mặc vest khác với những người hắn kiểm tra trước đó.
Giọng điệu đúng mực, không cẩn thận dè dặt như những người kia. Vẻ mặt cũng hờ hững.
"Trình giấy phép lái xe và chứng minh thư của người trên xe."
Lưu Kiến xoa gương mặt tê cứng: "Các ngươi muốn đi đâu? Đi làm gì? À đúng rồi, mở cốp sau ra."
Tài xế nhíu mày.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta phạm luật sao?"
"Không phải."
Thấy tài xế thờ ơ không hành động, Lưu Kiến nén giận nói: "Bảo ngươi làm gì thì làm nấy, hỏi nhiều như vậy làm gì."
Tài xế nhìn hắn vài lần rồi dời mắt sang bộ đồng phục trên người hắn, nhưng vẫn bất động: "Đi Ô thành. Ở đâu à? Chúng ta là xe của Cẩm Tú, Tô tổng ở phía sau. Không có chuyện gì đặc biệt thì đừng tự chuốc lấy phiền phức."
Hai chữ Cẩm Tú khiến Lưu Kiến sững sờ.
Mặc dù thời gian hắn làm việc không dài, nhưng nghe thấy tên của tập đoàn lớn này nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén luôn.
Lưu Kiến khựng lại, cẩn thận quan sát đoàn xe này. Mỗi chiếc xe đều đóng chặt cửa sổ, loáng thoáng có ba bốn hán tử mặc vest ngồi bên trong, tuy không nhìn rõ tướng mạo nhưng chắc chắn không phải là tên tài xế xe tải kia...
Nhưng một ý nghĩ khác âm thầm nhảy ra trong đầu hắn.
Mấy ngày nay chuyện về lão tổng Quách Quang Diệu của Cẩm Tú chi nhánh Ô thành đã lan truyền khắp nơi, liệu hắn có ở trên mấy chiếc xe này không?

"Tên cảnh sát này muốn điều tra chúng ta."
Bởi vì vách ngăn nên bên ngoài không nhìn rõ trong xe, nhưng Tô Bình Nam ngồi trong xe lại nhìn thấy rõ ràng. Hắn mỉm cười bảo: "Vẻ mặt đã bán đứng hắn."
Quách Quang Diệu ngồi bên cạnh tỏ vẻ dửng dưng, không hề căng thẳng. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần có lão đại bên cạnh thì mình tuyệt đối không có chuyện gì.
"Đỗ Thạch, xuống xe nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy. Nói với hắn chúng ta kết bạn và bảo hắn đi đi."
Đoàn xe cách địa điểm xảy ra chuyện rất xa, cho nên đoàn người Tô Bình Nam chỉ biết là tai nạn xe dẫn đến kẹt xe, không biết những chuyện khác. Nhưng từ hành động kiểm tra của cảnh sát có thể thấy sự việc không đơn giản.
"Vâng."
Đỗ Thạch mở cửa xe.
...
"Sao lại dừng? Có phát hiện gì ư?"
Xe quá nhiều, nhân lực quá ít, vì vậy mọi người chia nhau ra kiểm tra. Thấy Lưu Kiến đứng ngây ra đó, đội trưởng Vương phụ trách kiểm tra một đoạn đường khác dùng tay ra hiệu cho mấy cấp dưới rồi chạy tới.
"Không có."
Lưu Kiến thấy đội trưởng Vương đến thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ vào đoàn xe, nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Xe của tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam cũng ở trên xe."
Đội trưởng Vương sững sờ.
Khác với Lưu Kiến mới đi làm, đội trưởng Vương là một trong những mắt lưới quan hệ của Cẩm Tú tại Ô thành, có ràng buộc chặt chẽ với tập đoàn Cẩm Tú.
"Người kia không thể nào trốn trên xe của tập đoàn Cẩm Tú."
Đội trưởng Vương cũng nhỏ giọng nói: "Hỏi qua loa là được. Ngươi cũng biết đối phương là Cẩm Tú, vậy thì tuyệt đối không có khả năng."
"Ta biết rõ."
Lưu Kiến quay đầu nhìn đoàn xe cách đó không xa, giọng nói nhỏ đến mức đội trưởng Vương phải ghé sát tai vào miệng hắn mới nghe thấy hắn nói gì.
"Nhưng trực giác mách bảo ta rất có thể là Quách Quang Diệu đang ở trên xe."
Lão Vương nghiêng người, trầm ngâm nhìn người trẻ tuổi mới vào làm việc chưa đầy một năm này. Gò má bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng ánh mắt không giấu được dã tâm.
"Nếu không có thì sao?"
Nét mặt lão Vương cứng đờ: "Ngươi có gánh chịu được lửa giận của Tô Bình Nam không?"
Lưu Kiến im lặng, ánh mắt hơi do dự.
"Đừng làm bậy."
Lão Vương nghiêm khắc cảnh cáo một câu, sau đó sắc mặt mới dịu lại: "Có thời gian thì đi tìm tên hung thủ kia đi, không thiếu công lao của ngươi đâu."
Lưu Kiến không biết lão Vương hòa nhã đã phán án tử hình cho sự nghiệp của mình trong tương lai. Đội trưởng Vương lõi đời cho rằng một thanh niên có dã tâm nhưng lỗ mãng, không biết thời biết thế sẽ không có tương lai rộng mở.

Đỗ Thạch xuống xe, gió rét căm căm chui vào khoang mũi khiến hắn bất giác rùng mình. Hắn mở cốp sau một chiếc xe, xách hai cây thuốc lá ra theo lời dặn của Tô Bình Nam.
Hắn nhìn hai bóng người đang nói chuyện trong gió tuyết, sau đó sải bước đi tới.
"Giám đốc Đỗ, đã lâu không gặp."
Lão Vương niềm nở chào hỏi Đỗ Thạch: "Tô tổng muốn về Ô thành sao? Yên tâm đi, đường sẽ thông nhanh thôi, điều bốn chiếc xe tải gắn cẩu đến rồi."
"Ừm."
Đỗ Thạch rất kiệm lời với người ngoài. Hắn ném hai cây thuốc lá cho lão Vương rõ ràng là thủ lĩnh: "Tô tổng nói trời đông giá rét mọi người khổ cực, bảo ta tặng mọi người hai cây thuốc lá."
"Cảm ơn."
Lão Vương cười sang sảng: "Tô tổng đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ta đi vội không mang thuốc lá, mà bản thân lại bị nghiện thuốc lá từ lâu."
"Vậy thì làm phiền ngươi. Tô tổng bị cảm, thời tiết này hắn không thể xuống xe, ta thay mặt hắn xin lỗi."
"Được, được."
Lão Vương nhét hai cây thuốc lá cho Lưu Kiến: "Ngươi mang đi phát cho mọi người, đừng quên giữ lại cho mình một bao. Ta đi tiễn giám đốc Đỗ."
Lưu Kiến nhìn bóng lưng hai người đi xa, dáng vẻ nịnh nọt của lão Vương khiến hắn ghê tởm.
"Ta thèm vào!"
Lưu Kiến hằn học nhổ nước bọt, cúi đầu nhìn hai cây thuốc trong tay, tặc lưỡi nói.
Thuốc lá Đại Trùng Dương, hắn từng nghe danh loại thuốc này, một gói bằng nửa năm tiền lương của hắn, vậy mà đối phương tùy tiện ném ra.
Nghe đồn Cẩm Tú rất rộng rãi, quả nhiên ra tay hào phóng.
"Có tiền thì giỏi lắm sao?"
Lưu Kiến xé bao thuốc, hung hăng châm một điếu rồi híp mắt nhìn đoàn xe của Tô Bình Nam cách đó không xa. "Chẳng khác gì đuổi ăn mày, có ngày ngươi phải khóc!"
Có đôi khi cơn giận và oán khí vớ vẩn của người trẻ tuổi sẽ khiến bản thân vạn kiếp bất phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận