Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 839: Thôi Hữu Trí

Chương 839: Thôi Hữu Trí
“Hai điều kiện.”
Thôi Đấu Hạo nặn ra một nụ cười: “Ta muốn các ngươi mỗi năm phải đến mộ của ba mẹ để thắp hương, thay ta cúng bái cho bọn hắn.”
“Không thành vấn đề.”
Quách Quang Diệu trả lời: “Cho dù ngươi không nhắc đến điều kiện này, bọn ta cũng sẽ làm.”
“Thứ hai, hãy tìm em gái của ta, giúp nàng thực hiện ước mơ của mình.”
Thôi Đấu Hạo trầm giọng nói: “Ta đã liên lụy nàng bốn năm, các ngươi có thể thay ta trả lại cho nàng không?”
Lúc này, giọng điệu của nam nhân tràn đầy sự cầu xin. Bởi vì hắn hiểu rằng một khi hắn chết đi, hắn không có quyền quyết định bất kỳ diễn biến nào của sự việc.
“Ta hứa với ngươi.”
Vẻ mặt Quách Quang Diệu trở nên nghiêm túc: “Mặc dù ta sẽ không gặp nàng, nhưng chúng ta sẽ gửi cho nàng một khoản tiền. Nếu có khó khăn gì, ta cũng sẽ giúp nàng ba lần.”
“Cảm ơn các ngươi rất nhiều.”
Thôi Đấu Hạo cố gắng đứng dậy, thậm chí còn làm đại lễ với đám người kia.
“Vậy thì bây giờ các ngươi có thể giết ta rồi.”
Thôi Đấu Hạo rất thẳng thắn, hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Sau khi ta chết đi, các ngươi có thể xử lý xác của ta thế nào cũng được. Thiêu cũng được, ném xuống biển cho cá mập ăn cũng không sao, ta hận nó đến tận xương tủy.”
Trần Thủy cắt lời: “Trước khi ngươi chết, bọn ta cần biết mọi thứ về ngươi, nhớ kỹ mọi thứ về ngươi. Cho dù là chuyện ngươi ba tuổi nhìn trộm nữ sinh tắm, cũng đừng bỏ qua.”
“Ta có viết nhật ký.”
Thôi Đấu Hạo mỉm cười: “Mọi việc lớn nhỏ đều viết ở trong đó. Yên tâm, ta không phải loại người đó đâu.”
Hắn chỉ vào một cái tủ trong góc và một cuốn sổ trên đầu giường, nói với Quách Quang Diệu: “Nếu ngươi đọc kỹ chúng, ngươi chính là ta.”
“Tốt.”
Quách Quang Diệu gật đầu.
Đinh Thanh đứng dậy: “Ngươi tự mình làm, hoặc là chúng ta giúp ngươi.”
“Hãy giúp ta.”
Giọng điệu của Thôi Đấu Hạo có chút xấu hổ: “Ta đã nghĩ đến việc tự tử vô số lần, nhưng vẫn không có can đảm.”
“Được.”
Đinh Thanh gật đầu, sau đó vỗ tay ra hiệu.
Cánh cửa lại bị đẩy ra. Sau khi nhìn thấy động tác tay của Đinh Thanh, hai tên nam nhân hung hãn đi tới sau lưng Thôi Đấu Hạo, sau đó dùng dây thừng siết cổ hắn.
“Hãy giúp ta sống phần đời còn lại.”
Cùng với sự siết chặt của sợi dây, ánh mắt Thôi Đấu Hạo nhìn thẳng vào Quách Quang Diệu, khó khăn nói ra những lời cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Cơ thể của nam nhân giãy giụa rất yếu ớt. Trong phòng trở nên yên lặng, từ mức độ giãy giụa của hắn, ai cũng nhìn ra được đây chỉ là phản ứng bản năng của hắn mà thôi.
“Cuối cùng cũng được giải thoát.”
Thôi Đấu Hạo trút hơi thở cuối cùng.

Trong một lớp vũ đạo thuộc công ty kinh tế M ở Hán thành, một cô gái có khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt hẹp dài đột nhiên thẫn thờ, sau đó ngã ngồi xuống mặt đất.
“Đứng dậy đi, con khốn."
Giọng nói của giáo viên vũ đạo lập tức vang lên: “Không cố gắng, các ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi được nơi này, cũng không có ai thích các ngươi đâu!”
“Vâng, ta xin lỗi.”
Thôi Hữu Trí vội vàng cúi đầu xin lỗi, trên trán nàng đều là mồ hôi.
“Hình như mình vừa mất đi thứ gì quan trọng lắm?”
Cô gái tập lại những kỹ năng cơ bản, một suy nghĩ vụt qua trong đầu, nàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Ta làm gì có thứ gì quan trọng. Ba mẹ đều đã mất, chỉ còn ca ca cũng mắc bệnh nặng sắp chết. Ngoại trừ đánh mắng mình ra, thì chưa từng nở một nụ cười với mình.”
“Cố lên.”
Cô gái tự cổ vũ mình, sau đó điệu nhảy của nàng lập tức trở nên vui tươi hơn.

Nhiều người ở huyện Bồi Nguyên nhìn thấy con sâu bệnh sắp chết của Thôi gia đi ra ngoài gió tuyết, sau đó bước lên một chiếc ô tô sang trọng màu đen và rời đi.
“Đấu Hạo còn sống sao?”
Một người nông dân ngạc nhiên hỏi người bạn của mình: “Ta cứ nghĩ hắn chết rồi.”
“Chưa chết đâu, nhìn là biết không chết được rồi. Không hổ là người của Thôi gia, chắc chắn là quý nhân của gia tộc đã giúp bọn hắn.”
Giọng điệu của người bạn kia đầy sự ghen tị.
Trong tầm mắt của vài người trong làng, mấy chiếc ô tô nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Quách Quang Diệu cởi quần áo bẩn của Thôi Đấu Hạo gần như với tốc độ ánh sáng, sau đó lấy bông tẩy trang của Trần Thủy bắt đầu tẩy trang.
“Ngươi đã làm cái gì vậy? Sao mà khó chùi quá vậy.”
Quách Quang Diệu phàn nàn với Trần Thủy.
Hắn cố ý để dân làng nhìn thấy lúc mình rời đi. Rác rưởi trong nhà cũng đã được thu dọn, bỏ bao và mang đi. Làm như vậy sẽ khiến mọi người vô thức nghĩ rằng, Thôi Đấu Hạo đã được nhân vật lớn nào đó đón đi, rời bỏ quê hương đến một nơi xa xôi.
“Làm như vậy người ta mới không nhìn ra.”
Trần Thủy cười nói: “Diệu tổng, tiếp theo ngươi phải chăm chỉ học tiếng Hàn đi. Khẩu âm của Khánh Châu khá lạ, âm đuôi của nó khá khó để nắm vững.”
Mặt Quách Quang Diệu nhăn như mướp đắng.
Nam nhân này liếm máu trên dao cũng không cau mày, nhưng bắt hắn học tiếng Hàn thì đúng là làm khó hắn.
“Tô tổng bảo ta giám sát ngươi, chỉnh lại ngữ điệu cho ngươi. Cố lên, Diệu tổng.”
Mấy năm nay, Trần Thủy đã dần tìm lại được tự tin ở Cẩm Tú, rõ ràng hắn đã vui vẻ hơn trước rất nhiều. Nhìn thấy Quách Quang Diệu vẫn luôn cứng rắn lộ ra vẻ mặt này, hắn không nhịn được bổ sung thêm một câu.
“Hiểu rồi.”
Quách Quang Diệu trầm giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: “Chỉ cần lão tử không chết, ta nhất định sẽ học được nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận