Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1004 - Người thứ bảy



Chương 1004 - Người thứ bảy




Chương 1004: Người thứ bảy
“Ngươi yên tâm đi, ta là bạn với đám cảnh sát ở nhà ga đấy.”
Nghe được phương pháp này, Cố Tiểu Bắc vỗ ngực: “Ta vừa mới tặng quà tết cho bọn hắn xong, lão Mã còn mời ta đến nhà ăn cơm nhưng ta từ chối. Không có việc gì đâu.”
Có đôi khi xuất thân gia đình và trình độ văn hóa quyết định tầm mắt của một người. Đối với đề nghị của Tống Đại Hổ, Cố Tiểu Bắc hoàn toàn không quan tâm.
Tống Đại Hổ thở dài, nhét hai chục nghìn dự định tạo giao tình vào lại túi da. Hắn cảm thấy không đáng phải đầu tư cho một kẻ không có não như Cố Tiểu Bắc.
Tiểu Hồng Bào sẽ để cho một kẻ đối cứng với mình tiêu diêu tự tại sao? Đánh chết hắn cũng không tin.

Nói gì thì nói, sau bữa tiệc, Cố Tiểu Bắc vẫn rất cẩn thận. Hắn đi đâu, bên cạnh cũng có mấy người đi theo. Hắn sợ Tiểu Hồng Bào hạ độc thủ.
Điện thoại vang lên.
“Tiểu Bắc, đang ở đâu vậy?”
Cảnh sát Mã vẫn nhiệt tình như cũ. Cố Tiểu Bắc cố ý mở loa ngoài, sau đó mới trả lời: “Ta ra ngoài làm chút chuyện, Mã ca ca tìm ta có việc gì không?”
“Có chút việc.”
Cảnh sát Mã cười ha hả: “Ngươi có đang bận gì không? Nếu không bận, ngươi sang chỗ ta một chút.”
“Vâng.”
Cố Tiểu Bắc trả lời, vẫn không quên dùng ánh mắt đắc ý nhìn đám đàn em đi theo mình: “Có chuyện gấp cũng không bằng chuyện của Mã ca mà.”
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Bắc mỉm cười giải thích một câu: “Đi thôi, sang chỗ lão Mã xem có chuyện gì.”

Trong khoảnh khắc Cố Tiểu Bắc bước vào trong đồn cảnh sát mà hắn đã vào trước đó không biết bao nhiêu lần, mười mấy bàn tay đặt lên cổ hắn.
Bị đè xuống đất không thể động đậy, Cố Tiểu Bắc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra. Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, hắn mờ mịt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ngươi phạm tội rồi.”
Lão Mã ngày thường cười hì hì lúc này lại lạnh như băng: “Tại sao một khách thương đến từ Ôn thành lại chết vào tháng bảy năm nay, đừng nói ngươi không biết nhé.”
Độ chính xác về thời gian và địa điểm khiến Cố Tiểu Bắc trong lòng có quỷ sắc mặt như tro tàn.
“Nhận đồ của ngươi chính là vì muốn ngươi lơ là, ngươi tưởng rằng ta thiếu sao? Nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chết.”
Khóe mắt Cố Tiểu Bắc trừng như muốn nứt ra. Hắn nhìn thấy một người mà đánh chết hắn cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện ở đây.
Đỗ lão tam khoanh tay, cách cửa sổ lạnh lùng mỉm cười.
Hắn đã dựa vào mạng lưới quan hệ của mình mà đưa Cố Tiểu Bắc vào bẫy. Còn Cẩm Tú, từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào.

Nửa tháng sau, Cố Tiểu Bắc lên cơn nghiện cắn đầu lưỡi. Tin tức truyền đến Tống Đại Hổ đang tiếp khách tại Cẩm Tú Sơn Trang, nam nhân chỉ cười lạnh.
“Có một số người ra ngoài lăn lộn mà quên mang theo đầu óc, hắn quá đề cao mình rồi.”
Tống Đại Hổ nhả ra một luồng khói xanh: “Tô Bình Nam động đến hắn còn cần hạ độc thủ sao?”

Mùng một đầu năm, rất nhiều người nhìn thấy Đỗ lão tam đã lâu không gặp.
Nam nhân mặc một chiếc áo da mới tinh, đứng đốt pháo trước khách sạn vừa mới nhận thầu, dương dương đắc ý.
Không ít người biết được nội tình, ánh mắt trở nên tế nhị.
Hành tẩu trên giang hồ, một khi ngã xuống có mấy ai có thể đứng lên. Đỗ lão tam bị Cố Tiểu Bắc đuổi đi chứng tỏ thực lực của hắn không thể ăn được miếng thịt béo nhà ga này.
Nhưng giỏ hoa tập đoàn Cẩm Tú tặng đã biến tất cả ánh mắt lăng liệt thành ngón tay mềm.
Lẵng hoa rất nhỏ, không hề có chút khí phái nào.
Hôm nay là tết xuân.
Đối với Bổng Tử quốc mà nói, đây là ngày lễ lớn thứ hai sau tết Trung Thu.
Phác Thái Nhật cung kính quỳ gối sau lưng ba của hắn, bái tế bài vị tổ tiên mà hắn chưa từng thấy qua.
Ba của hắn ngược lại rất cảm khái.
Gần đây, tiền đồ của con trai hắn càng lúc càng tốt, tiền mang về nhà cũng càng lúc càng nhiều. Điều này khiến cho hắn như nhìn thấy ánh rạng đông một lần nữa.
“Lạy ba lạy đi.”
Ba của Phác Thái Nhật đưa cho hắn một nén hương: “Phác gia có một đại nhân vật như ngươi, đúng là tổ tiên hiển linh.”
Phác Thái Nhật gật đầu.
Có tập đoàn Kim Môn cùng với mạng lưới quan hệ của Thôi Đấu Hạo, bây giờ có thể nói thanh danh của hắn đang lên cao.
Cho dù là phó giám đốc Hàn Cường Thực cực kỳ có sức ảnh hưởng cũng không cách nào đè xuống công lao của hắn. Gần đây, thậm chí dưới sự chiếu cố của phó giám đốc Thôi, hắn còn được đề bạt làm trưởng thanh tra Busan.
Nên biết rằng trong số hơn ba trăm thanh tra ở Busan, có được cấp bậc như vậy chỉ có sáu người.
Trong đó có ba người sắp về hưu, sức ảnh hưởng không bằng lúc trước.
Còn hắn, hắn sắp trở thành người thứ bảy.
Một khi hắn thành công kế nhiệm, với sự ủng hộ toàn lực của tập đoàn Kim Môn, chẳng khác nào hắn sẽ có được một phần ba quyền lên tiếng ở Busan, thành phố lớn thứ hai Bổng Tử quốc.
Một điểm quan trọng như vậy, Phác Thái Nhật chưa bao giờ tin thần cũng cảm thấy căng thẳng.
Trong quá trình bái tế, chuông điện thoại vang lên. Phác Thái Nhật cố tình không nghe.
Hôm nay là ngày truyền thống tưởng nhớ tổ tiên, hắn không muốn làm phật lòng tổ tiên. Hiện tại hắn có chút lo lắng được mất, phá lệ mê tín dị đoan.
Điện thoại vẫn reo không ngớt.
Phác Thái Nhật không chút hoang mang kết thúc lễ cúng bái. Khi móc điện thoại ra, sắc mặt của hắn có chút cứng ngắc.
Là điện thoại của phó giám đốc thanh tra Thôi.
Điều này khiến cho hắn có một dự cảm bất thường. Hắn biết đối phương rất bận rộn với công việc. Nếu không có việc gì lớn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện gọi điện thoại cho hắn vào lúc này.
“Thái Nhật, xin lỗi vì đã quấy rầy ngươi vào ngày này.”
Giọng điệu của phó giám đốc Thôi đắng chát: “Nhưng có một việc, ta đề nghị ngươi nên chuẩn bị sớm thì hay hơn.”
“Ngươi quá khách sáo rồi.”
Mặc dù phó giám đốc Thôi không có ở bên cạnh nhưng Phác Thái Nhật vẫn cung kính như thường. Điều này khiến cho ba và em gái của hắn không khỏi trở nên cẩn thận.
Hiện tại, Phác Thái Nhật chính là hy vọng của bọn hắn. Bọn hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để biểu đạt thái độ của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận