Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 815: Hắn muốn ngươi trở thành Di Lặc đời tiếp theo

Chương 815: Hắn muốn ngươi trở thành Di Lặc đời tiếp theo
Nửa tiếng sau, một nữ nhân mặc áo gió màu tím đi vào phòng, phía sau còn có một hán tử cực kỳ bưu hãn đi theo.
Sau khi vào phòng, hai người không nói gì. Ánh mắt sắc bén của nữ nhân đảo quanh người Lý Thiên Cẩu, sau đó dừng lại ở chân giả bên trái của hắn.
"Ngươi bắn súng rất giỏi sao?"
Không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Thanh Thanh, Lý Thiên Cẩu hơi căng thẳng, thậm chí là tự ti. Lời nói cử chỉ và trang phục của nữ nhân đều toát ra vẻ quý phái, vừa nhìn là biết nàng và kẻ cùng khổ như mình là người của hai thế giới.
"Tàm tạm."
Lý Thiên Cẩu trả lời.
"Từng đi lính hả?"
Mộ Dung Thanh Thanh nghe thấy câu trả lời của Lý Thiên Cẩu mang khẩu âm nông thôn rất nặng. Nàng mỉm cười, tiếp tục hỏi.
"Từng đi."
"Thành tích ngắm bắn súng trường ở khoảng cách hai trăm mét của ngươi là bao nhiêu?"
"Trúng hết."
Lý Thiên Cẩu nói xong, sợ nữ nhân không tin còn bổ sung thêm một câu: "Nhưng nhất định phải bắn hai phát để kiểm tra tốc độ gió trước."
"Tư thế gì?"
Rõ ràng là nữ nhân rất am hiểu: "Đứng? Nằm? Có cần điểm tựa không?"
"Đều như nhau."
Lý Thiên Cẩu trả lời: "Trúng hết."
Dễ nhận thấy câu trả lời của hắn khiến nữ nhân và hán tử phía sau sửng sốt. Nữ nhân còn đỡ, chứ nam nhân phía sau nàng lộ ánh mắt hoài nghi.
"Súng lục thì sao? Ba mươi mét và sáu mươi mét."
"Như nhau, đều trúng hết."
Lý Thiên Cẩu nhếch môi nở nụ cười chất phác: "Ta bắn bia di động tốt hơn bắn bia cố định."
Mộ Dung Thanh Thanh im lặng nhìn vết chai dày cộp ở ngón trỏ và hổ khẩu của Lý Thiên Cẩu, mãi lâu sau mới gật đầu. "Ta tin lời ngươi. Ngươi từng giết người chưa?"
"Giết rồi."
Hai người một hỏi một đáp, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tất nhiên là Lý Thiên Cẩu đã đoán sai thân phận của Mộ Dung Thanh Thanh, hắn trả lời rất thành thật.
"Giết ba mươi bảy người ở Lão Sơn và bốn người ở Ngạch Nhân."
"Ngươi quen biết Di Lặc gia thế nào?"
"Di Lặc gia?"
Lần đầu tiên Lý Thiên Cẩu lộ vẻ mờ mịt: "Ta không quen."

Cố Thanh Vân ra khỏi tòa nhà Cẩm Tú, không về hội sở mà về thẳng nhà chính Cố gia. Hắn nhất định phải làm người trung gian giữa Cẩm Tú và gia tộc mình.
Thư phòng trên tầng hai nhà họ Cố vẫn luôn sáng đèn.
Cố Vân Hải - người cầm lái Cố gia, cũng là nhị thúc của Cố Thanh Vân vẫn chờ hắn về.
Trong thế hệ này của Cố gia, chức vị của Cố Vân Hải không phải cao nhất, đến lúc về hưu hắn cũng chỉ là thái thú, nhưng lại có quyền phát ngôn lớn nhất.
Tất cả mọi người Cố gia đều biết Cố lão nhị lắm mưu nhiều kế, làm việc vô cùng cẩn thận. Mọi người chỉ có một đánh giá về Cố Vân Hải, đó là ổn.
Từ lúc hai mươi tám tuổi bộc lộ tài năng đến năm sáu mươi lăm tuổi nghỉ hưu, mọi chuyện hắn làm đều kín kẽ không chút sơ hở, có thể nói là vững như núi.
Hắn là định hải thần châm của Cố gia.
"Về rồi à?"
Cố Vân Hải khép sách lại, nhìn cháu trai mình: "Bàn bạc thế nào rồi?"
Cố Thanh Vân lắc đầu, thuật lại đầu đuôi mọi chuyện.
"Ồ."
Cố Vân Hải chỉ thốt ra một tiếng, sau đó im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Biểu hiện lần này của Tô Bình Nam nằm ngoài dự đoán của ta."
Cố Thanh Vân ở bên cạnh không dám phát biểu ý kiến, chỉ ngoan ngoãn rót trà cho Cố Vân Hải.
"Đúng là hơi bất ngờ. Chúng ta rất đủ thành ý. Trước giờ ta cứ tưởng hắn là một kẻ bụng dạ đen tối, không từ thủ đoạn. Nhưng trong chuyện này hắn lại từ chối lợi ích lớn như vậy, điều này không hợp lẽ thường."
"Người này sống hai mặt."
Cố Vân Hải uống một ngụm trà: "Nói với đại ca ngươi là tạm gác lại việc hợp tác đã, có một số việc không gấp được."
Cố Thanh Vân gật đầu.
Cố Vân Hải đặt tách xuống: "Nhưng không thể để đại ca của ngươi tay trắng ra trận như vậy được."

"Ngươi không phải cảnh sát đúng không?"
Sau khi biết lão Lưu hàng xóm còn có thân phận khác, dù Lý Thiên Cẩu phản ứng chậm đến mấy cũng biết mình đã hiểu lầm thân phận của nữ nhân này.
"Không phải."
Mộ Dung Thanh Thanh lộ vẻ kiêu ngạo: "Ta là Mộ Dung Thanh Thanh, cũng là Đấu Chiến Thắng Phật của Hải Đông Thanh."
"Ánh mắt của lão Di Lặc rất tốt."
Nữ nhân xoay người đi: "Ngươi đã qua ải của ta, hai mươi phút sau Tô tổng sẽ gặp ngươi. Con đường tiếp theo đi thế nào là do chính ngươi chọn."

Hai mươi phút sau, Lý Thiên Cẩu gặp được Tô tổng mà nữ nhân nhắc đến.
Nam nhân để tóc rất ngắn, gương mặt như dao khắc, vẻ mặt trầm tĩnh, trên người toát ra mùi máu tươi như có như không.
Lý Thiên Cẩu có thể ngửi thấy.
Cũng đúng thôi, một người có thể đưa mình đi xa mấy nghìn cây số trong một thời gian ngắn tuyệt đối không phải người dễ chung đụng. Nhưng thứ khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất là đôi mắt.
Ánh mắt Tô tổng nhìn mình giống như sư tử đứng trên núi cao nhìn thảo nguyên.
Nam nhân đứng trước mặt nhìn Lý Thiên Cẩu, mở lời trước.
"Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú."
"Chào Tô tổng."
Lý Thiên Cẩu gian nan ngồi dậy dựa vào đầu giường, chất phác nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn ta."
Tô Bình Nam xua tay: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn chính bản thân ngươi ấy, ta sẽ không tiêu tốn biết bao công sức như vậy để cứu một kẻ vô dụng."
Sự cường thế của đối phương khiến Lý Thiên Cẩu không biết phải tiếp lời như thế nào, bèn im lặng.
"Lão Di Lặc gọi điện nhờ ta cứu ngươi, hẳn là ngươi đã hiểu ý hắn. Hắn muốn ngươi trở thành Di Lặc đời tiếp theo."
Lý Thiên Cẩu đã biết ngọn nguồn từ chỗ Mộ Dung Thanh Thanh, hắn gật đầu.
"Vậy ngươi có đồng ý không, nói cho ta biết sự lựa chọn của ngươi."
Tô Bình Nam hỏi.
Vẻ mặt Lý Thiên Cẩu hơi kỳ lạ, như đang do dự mà cũng giống như hơi ngơ ngác.
"Ta đã điều tra tất cả tư liệu về ngươi."
Tô Bình Nam không vì đối phương là bệnh nhân mà kiêng kỵ điều gì, tự châm xì gà rồi nói tiếp.
"Ngươi là anh hùng nhưng không gặp thời, cách sống có phần giống tên của ngươi, một con chó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận