Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1771. Lâm



Chương 1771. Lâm




Khách sạn Peninsula.
Rebecca thuật lại toàn bộ tiến triển tiếp theo của sự việc ở nhà hàng với thái độ tự trách.
“Nhiếp Bảo Ngôn? Cái tên Tăng Gia Nguyên đó nổi điên bởi vì một nữ pháp y?”
Tô Bình Nam khó tin. Nam nhân làm người hai kiếp, nhưng đều kiếm cơm trong gió tanh mưa máu, không trải qua mấy chuyện tình yêu nhiều. Hắn thật sự không hiểu nổi đối phương có thể vì một nữ nhân mà làm ra hành vi không có lý trí như vậy.
“Đúng thế.”
Rebecca gật đầu: “Hiện cảnh sát đã hoàn thành việc thu thập chứng cứ, xác nhận Tăng Gia Nguyên lạm dụng chức quyền và uy hiếp sinh mạng người khác, tạm thời cách chức chờ xử lý.” Rebecca nói tiếp: “Nhưng ta đã nhờ luật sư Lưu tiếp tục gửi đơn khiếu nại. Hắn đã quấy rầy sếp dùng cơm, ta nhất định sẽ lột da hắn.”
“Nhiếp Bảo Ngôn nhằm vào chúng ta là vì nguyên nhân gì?”
Tô Bình Nam không quan tâm việc Rebecca xử lý Tăng Gia Nguyên. Trong mắt hắn, sống chết của mấy tiểu nhân vật đó chẳng quan trọng.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến bố cục của hắn, nam nhân thậm chí không hỏi sống chết của đối phương. Hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ hành vi của Nhiếp Bảo Ngôn.
Một nữ pháp y thôi mà, về tình về lý đối phương hoàn toàn không có lý do làm như thế.
“Nữ nhân này là một thiên tài.”
Rebecca hiển nhiên đã dốc hết sức: “Trình độ học vấn của nàng rất cao. Chứng cứ dấu vết của nàng rất có uy tín đối với cảnh sát. Hơn nữa, nữ nhân này cũng đã nghiên cứu rất sâu về dấu vết học và tâm lý học.”
“Nói tiếp đi.”
Tô Bình Nam hiển nhiên rất có hứng thú.
“Căn cứ theo lời giải thích của nàng, nàng tin rằng một số bằng chứng còn sót lại từ vụ án giết người trong quán rượu cho thấy đám người Hạng Tiểu Bình, Mộ Dung Thanh Thanh có hiềm nghi. Nàng gọi Tăng Gia Nguyên đến là muốn điều tra một chút. Hiển nhiên Tăng Gia Nguyên quá nôn nóng, cho nên phương pháp lựa chọn có chút sai lầm.”
Rebecca cười lạnh: “Có lẽ nàng có chút bản lĩnh, nhưng ta đã yêu cầu luật sư Lưu bác bỏ những lời bào chữa này.”
“Giết người phóng hỏa thì không để lại bao nhiêu dấu vết. Cho dù vậy, nữ nhân này có thể đưa ra phán đoán như vậy, chúng ta không thể khinh thường nàng được.”
Nam nhân cau mày: “Dùng thuyền cẩn thận chạy được vạn năm. Ngươi tìm người giám sát chặt chẽ Nhiếp Bảo Ngôn. Nếu nàng thật sự ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, vậy thì xử lý nàng thôi.”
Tô Bình Nam đã trưởng thành thành một kiêu hùng chính cống.
Hắn có thể không thèm ngó đến việc Tăng Gia Nguyên xúc phạm mình, chỉ vì đối phương không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn. Nhưng một khi hắn cảm nhận được uy hiếp, hắn chẳng quan tâm đối phương là nữ, hơn nữa còn chưa từng gặp mặt, không chút do dự đưa ra quyết định giết chết.
“Ta sẽ làm tốt chuyện này.”
Rebecca nhìn ra được lão đại không quá quan tâm chuyện của Tăng Gia Nguyên, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Sếp, hiện tại cảnh sát đang tìm lý do giam giữ đám người Hòa Ký, có phải bọn họ đã phát hiện được điều gì hay không?”
Nữ nhân chuyển chủ đề.
“Lý Văn Bân là người vừa thông minh vừa có gan, nhưng tư duy của hắn bị hạn chế. Trong quan niệm của hắn chỉ có một nhận thức bén rễ rất sâu.”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Tô Bình Nam đã nghiên cứu hành vi và phong cách làm việc của Lý Văn Bân một thời gian dài, giọng điệu của nam nhân vẫn rất tự tin: “Hắn thấy chỉ là bề nổi của Hòa Ký, là một đoàn thể lưu manh và dân liều mạng cắm rễ ở tầng chót xã hội.”
Nam nhân nhìn mặt trời đang dần lặn ở phía chân trời ngoài cửa sổ: “Cho nên hắn vĩnh viễn không hiểu được yếu tố quan trọng nhất của Hòa Ký không phải là đám hồng côn chỉ biết đánh giết, mà là một mạng lưới quan hệ chỗ nào cũng có.”
“Hiện tại là lúc thu hoạch một vài thứ.”
Nam nhân lẩm bẩm.

Lâm là một thành viên của mạng lưới lớn này.
Nhìn từ bên ngoài, nàng chỉ là một người qua đường bình thường không thể bình thường hơn, một nữ nhân luôn đeo một cặp mắt kính gọng đen, thường mặc quần áo cũ.
Hiện tại, nàng đang làm giáo viên dạy tiếng Anh trong một trường luyện thi cộng đồng, nàng luôn tươi cười với mọi người trong trường, đầy thân thiện, có thể nói danh tiếng của nàng rất tốt.
Lý lịch của nàng cũng rất bình thường, không một chút tì vết. Nàng lớn lên ở Thuyên Loan, theo học tại một trường truyền giáo.
Sau khi tốt nghiệp, nữ nhân rất có lòng cầu tiến, vượt qua hàng loạt kỳ thi, nhận được chứng chỉ kế toán và giáo viên.
Nàng không cờ bạc, cũng chẳng có tật xấu gì, có thể nói là một công dân bình thường có thể thấy ở đầy đường Cảng thành.
Ngoại trừ một số lãnh đạo cấp cao của Hòa Ký và một số nhân viên phục vụ tại quán bar, không ai ngờ một nữ nhân bình thường lại có thân phận xã hội đen.
Lâm gia nhập Hòa Ký.
Trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, có bối cảnh xã hội đen sẽ dễ chịu hơn một chút. Có thể nói mục đích nữ nhân gia nhập Hòa Ký là vì điều này.
Gia nhập Hòa Ký, chỗ lợi lớn nhất là nàng có thể giữ lại toàn bộ phí phục vụ mà không cần giao nộp cho đám lưu manh.
Lâm không biết đánh nhau, cũng không xinh đẹp, thậm chí dáng người không chuẩn. Quan trọng nhất, nàng không hề có suy nghĩ lăn lộn trong giang hồ.
Sau khi làm công ở quán bar, thậm chí có thời gian nữ nhân quên mất thân phận xã hội đen của mình.
Mãi cho đến khi nàng gặp một sự kiện…
Đời người dù giàu hay nghèo đều không thể luôn thuận buồm xuôi gió, huống chi một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn.
Theo sự cố gắng của Lâm, nàng tìm được một công việc giáo viên. Mặc dù tiền lương không cao nhưng cũng không tệ, ít nhất cũng đủ cho cuộc sống bình thường không dục vọng của nàng.
Trải qua ngày tháng cơm áo không lo, Lâm thậm chí quên mất việc mình gia nhập xã hội đen. Mà đám người xã hội đen kia dường như cũng quên mất nữ nhân không có ý nghĩa là nàng. Hết chương 1771.



Bạn cần đăng nhập để bình luận