Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 263: Có công ăn việc làm ổn định mới là chính đạo

Chương 263: Có công ăn việc làm ổn định mới là chính đạo
Ôn Uyển đưa tài liệu cho Tô Bình Nam với vẻ mặt e ngại, nàng không biết ông chủ của mình đang phát điên gì mà để một phục vụ như nàng đi giao tài liệu.
"Mời ngồi."
Tô Bình Nam cười nói với Ôn Uyển đang hoảng sợ, mở túi tài liệu ra.
Các tài liệu khác nhau của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng và hợp đồng năm năm của Ôn Uyển hiện ra trước mặt hắn.
Tô Bình Nam trầm mặc vài giây rồi nhấc máy lên gọi.
“Ngươi có ý gì?”
Giọng nói Cố Thanh Vân trên điện thoại rất thoải mái, cũng không có khách sáo như trước: "Người anh em tốt, ta tặng ngươi một món quà."
Tô Bình Nam chưa kịp nói thì đã nghe thấy Cố Thanh Vân tiếp tục lớn tiếng: "Ngươi phải nhận lấy."
Tô Bình Nam cau mày giọng điệu lạnh nhạt: "Nếu ta không lấy thì sao?"
Giọng của Cố Thanh Vân trên điện thoại có vẻ rất phẫn uất: "Không lấy thì ngươi thật có có lỗi với ta, ta vừa mới làm xong vật xăm hình."
Lý do khiến Ôn Uyển cảm thấy e ngại không phải Tô Bình Nam, mà là Đỗ Thạch.
Người ta nói rằng sự tò mò có thể giết chết một con mèo, và nữ nhân cũng không ngoại lệ. Ngày hôm đó sau khi trở về nhà từ suối nước nóng, từ lời kể của một em gái trẻ tuổi kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú, nàng biết được lý do tại sao Tô Bình Nam không trả lời Cố Thanh Vân về hình xăm của Đỗ Thạch.
Ôn Uyển vẫn nhớ biểu cảm và giọng nói của em gái đó khi nàng ta miêu tả chi tiết về hình xăm của Đỗ Thạch.
"Làm ơn tránh xa hắn ta ra."
Trong giọng điệu của em gái có chút sợ hãi: "Những người có hình xăm như vậy chuyên đi giết người. Hình xăm này là để trấn áp oán khí."
"Ngươi rất sợ à? "
Tô Bình Nam cầm lấy hợp đồng của Ôn Uyển và tò mò nhìn nữ tử đang sợ như con chim nhỏ.
“Vâng.”
Ôn Uyển thành thật trả lời, nhưng ánh mắt lại bất giác lướt đến trên người Đỗ Thạch.
"Cố Thanh Vân đã chuyển hợp đồng của ngươi cho ta, hắn nói rằng ngươi có kỹ năng massage tốt và trà đạo giỏi. Ta muốn hỏi ý ngươi, ngươi muốn đến làm thư ký chăm lo sinh hoạt cho ta không?"
"Vâng, được ạ."
Ôn Uyển bị ánh mắt của Đỗ Thạch làm cho hoảng sợ khiến đầu óc rối tung lên, vội vàng đồng ý. Cho đến khi nàng được một cô gái nhỏ xinh đẹp tên là Văn Tiểu Địch đưa ra khỏi cửa, thúc giục chi tiết cụ thể là ngày mai sẽ đi làm, nàng mới phản ứng lại nàng đã thực sự đồng ý những gì.
"Ký tên đi."

Quách Quang Diệu vừa nhìn thấy Lý Bản gõ cửa đã ném một tài liệu qua.
"Tốt."
Mới sáng sớm Lý Bản đã bị Quách Quang Diệu gọi tới, mở tài liệu ra, trái tim lập tức nhảy loạn.
"Mười phần trăm cổ phần của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Thiên Đô là của ngươi."
Quách Quang Diệu nói tiếp: "Ban quản lý bên trong khu nghỉ mát trên núi để lại ba vị trí cho ngươi, ngươi tự tìm người của mình đi."
Tô Bình Nam dùng người rất hào phóng, tất cả mọi người trên dưới của Cẩm Tú đều rõ ràng, Lý Bản đương nhiên cũng biết. Nhưng sự hào phóng như vậy vẫn có chút bất ngờ.
"Nói là quản lý tầng, thật ra là ông chủ chăm sóc người thân và bạn bè của ngươi nên ngươi phải cẩn thận."
Quách Quang Diệu rất coi trọng thủ hạ có năng lực này của mình, nên không thể không nhắc nhở một câu.
Trên đời này có nhiều người cả đời không có nhiều cơ hội lập nghiệp đổi vận, Tô Bình Nam vẫn tận lực tạo ra một hệ sinh thái thuộc về người của Cẩm Tú, vì vậy cái giá phải trả khi bỏ đi hoặc phản bội Cẩm Tú là rất lớn, không thể nào chịu đựng nổi.
Lý Bản hiểu ra, gật đầu và vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Đừng căng thẳng như vậy."
Quách Quang Diệu ném điếu thuốc cho Lý Bản: "Làm cho tốt, lọt vào mắt xanh của ông chủ thì tương lai hẳn là giàu sang phú quý."

Lý Quần là giáo viên dạy ngữ văn của trường cấp ba ở Ô thành, cả đời trung thực, thậm chí không có lấy một lần đỏ mặt tức giận với ai, tận tâm chăm chỉ đến khi nghỉ hưu.
Hai vợ chồng già đều có lương hưu, bốn cậu con trai sống khá thoải mái, nhưng lão Lý vẫn không vui nổi. Nguyên nhân là do con trai con gái của hắn thật thà quá mức, đến nay bốn người không ai có công việc đàng hoàng.
"Ngươi đang làm gì vậy? "
Buổi trưa Lý Quần vừa bước vào cửa thì nhìn thấy con trai thứ ba Lý Bản của mình đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Ngay khi nhìn thấy người con trai này, ông đã rất tức giận. Sau khi Lý Bản tốt nghiệp trường kỹ thuật không có một ngày nào khiến hắn vui vẻ, suốt ngày đánh nhau, ẩu đả làm cho hắn lo lắng phập phồng. Hắn có chút không rõ đứa nhỏ này giống ai? Hắn đã dạy dỗ và giáo dục mọi người cả đời, nhưng cuối cùng hắn lại nuôi ra một tên côn đồ xã hội đen.
Hai năm nay coi như an phận, nghe nói là đã đi làm cho một công ty Cẩm Tú gì đó, thoạt đầu tưởng rằng hắn đang làm công việc kinh doanh nghiêm túc. Kết quả là khi hỏi thăm thì mới biết ông chủ của Cẩm Tú tên là Tiểu Hồng Bào, người được cho là lưu manh lớn nhất ở Ô thành.
Cứ tưởng con trai mình đã cải tà quy chính, rốt cuộc thành ra thế này, ông cụ giận lắm. Con thứ ba tuy có vẻ kiếm được nhiều tiền, lại thường xuyên trợ cấp cho gia đình nhưng trong lòng của thế hệ lương thiện Lý Quần luôn nghĩ rằng có công ăn việc làm ổn định mới là chính đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận