Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 327: Thật ra ta rất đáng tin cậy

Chương 327: Thật ra ta rất đáng tin cậy
Tô Bình Nam xoay người, tri thức ở thời không kia nói cho hắn biết rằng lớp người trẻ tuổi ở Cảng thành tiếp nhận nền giáo dục của phương Tây là chủ yếu, tuy đời sống cá nhân hỗn loạn nhưng xứng với từ "nhân tài". Ví dụ như các tinh anh của Tinh Điều quốc ( ám chỉ nước Mỹ) sau này, hồi trẻ bọn hắn cũng hoang đường như thế.
"Mặc dù Tô Bình Nam không phải người tốt gì, nhưng nếu ngươi tình nguyện gia nhập, ta dẫn ngươi qua bão tố cuộc đời thì sao nào."
Lời cảm khái của Tô Bình Nam vang lên trong cơn mưa xối xả. Lớp trang điểm đậm của Rebecca bị nước mưa rửa trôi, để lộ ra khuôn mặt thuần khiết vốn có. Nghe Tô Bình Nam nói vậy, nàng lập tức đi tới đứng bên cạnh hắn, nét mặt không hề sợ hãi, mạnh hơn Nobel vẫn điên cuồng gào đứt hơi khản tiếng không biết bao nhiêu lần.
Mưa nhỏ dần, gần như không còn nhìn thấy, chỉ có giọt nước lạnh lẽo vương trên mặt mới khiến người ta cảm nhận được nó vẫn tồn tại.
Mặc dù vẻ mặt của Nobel mệt mỏi, nhưng dường như hắn đã thay da đổi thịt. Nobel nhìn Rebecca đứng sau lưng Tô Bình Nam, nữ hài không nói cười tùy tiện ấy như đã biến thành một người khác. Rất nhiều lần hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười nhìn Nhậm Tuệ Mẫn run rẩy trong mưa. Nữ hài này cũng bướng bỉnh lắm, vẫn luôn đứng bên ngoài nhìn cuồng phong bão táp cùng hắn.
Tô Bình Nam nhận áo sạch mà Đỗ Cửu lấy trong khoang thuyền đưa cho, nhưng không khoác lên người mình mà khoác lên bờ vai yếu đuối của Nhậm Tuệ Mẫn, đồng thời nở nụ cười dịu dàng hiếm hoi với nàng.
"Xuống thuyền."
Sau khi giọng nói lạnh nhạt của Tô Bình Nam vang lên, người của Cẩm Tú bắt đầu rút lui theo trật tự.
Nobel chớp một mắt, đột nhiên lao đến chỗ Tô Bình Nam. Đỗ Thạch lập tức hạ eo định xông tới nhưng bị ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam cản lại.
"Đại vương, ta cũng muốn gia nhập! Ta còn lắm tiền hơn tên béo chết tiệt kia, ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc Harro..."
Nobel đại công tử đúng là Nobel đại công tử, cho dù nói năng lộn xộn bày tỏ ý quy phục nhưng vẫn phải khoe khoang tài phú một cách lộ liễu.
Ông chủ Ngưu Quảng Phát tỏ ra khinh bỉ. Lão tử còn có tên nữa cơ, lão tử là Tô Hồng Trung!
...
Cơn mưa xối xả trên Nam Hải đã tạnh, nhưng ở đảo Quy Vĩ thuộc Bổng Tử quốc ( ám chỉ Hàn Quốc) vẫn mưa rào rào không ngớt.
Đêm trăng mờ gió lặng thích hợp để giết người, là một ngày tốt. Qua đêm nay sẽ có người một bước làm vua, cũng có người một bước tử vong.
Dường như các cổ trùng mà Quách Quang Diệu của Cẩm Tú lựa chọn có sự ăn ý ngầm nào đó, không ai bảo ai đều lựa chọn cắm cờ ở khu chợ duy nhất trên đảo Quy Vĩ vào tối nay.
Cắm được thì phú quý cả đời.
Không cắm được thì cũng chẳng sao, trắng tay mà thôi.
Đinh Thanh quấn thanh đao trong tay từng vòng từng vòng một, vừa nhìn Lý Tử Thành vừa nhếch miệng cười: "Thật ra ta rất đáng tin cậy, chuyện lớn như vậy mà ta không đi tiểu nhiều lần."
Lý Tử Thành im lặng không tiếp lời, chỉ lấy vải bạt dùng để đánh cá quấn thật dày lên chỗ hiểm trên cơ thể mình. Đây là một trận chiến ác liệt, không ai dám cam đoan mình có thể đứng mà đi ra, một khi đi vào thì thứ có thể dựa vào chỉ có thanh đao nắm chặt trong tay.
"A Tây."
Đinh Thanh buộc đao vào tay phải chặt quá, đành phải dùng tay trái gãi đầu, đồng thời oán than: "Ngươi thật là, cười lên hâm nóng bầu không khí đi!"

Trên một con đường tối tăm cách địa điểm xảy ra chuyện không xa, một chiếc xe hơi Hyundai màu đen đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
"Rất nhiều chuyện quá trùng hợp thì chắc chắn không phải là trùng hợp."
Quách Quang Diệu ngồi ở ghế phụ lái, rít điếu xì gà to bự rồi phun ra một ngụm khói xanh, nụ cười khẽ nở trên gương mặt. Hắn khẳng định vẫn còn có một thế lực nào đó đang ảnh hưởng đến tiến trình của chuyện này.
"Nếu ăn ở hai lòng thì không dễ lấy phú quý của Cẩm Tú như vậy đâu."
Quách Quang Diệu cầm mấy tập tài liệu trong tay, trên đó ghi ba chữ "Lý Tử Thành".

Nhậm Tuệ Mẫn xuống thuyền, nàng không lên tàu chở hàng của Cẩm Tú mà vẫn ngồi du thuyền của Nobel trở về Cảng thành. Bây giờ Nobel nào dám lời ngon tiếng ngọt với nàng nữa, mà rất cung kính đưa nàng về thành phố.
Nhậm Tuệ Mẫn từ chối ý tốt tiễn mình về nhà của Nobel. Nhìn mấy chiếc xe sang trọng đi xa, nàng mới chợt nhận ra hai tay mình vẫn luôn túm chặt một chiếc áo vest màu xanh. Không hiểu sao Nhậm Tuệ Mẫn lại không đưa nó cho Nobel nhờ hắn trả lại tên đại ác nhân kia, mà tự ý giữ lại.
"Vì sao vậy?"
Nhậm Tuệ Mẫn có phần sợ hãi ý nghĩ chân thật trong lòng mình.
"Vivian!"
Có tiếng gọi vang lên khiến nàng hoàn hồn. Là Ngô Như Quân, một trong số những người bạn tốt ít ỏi của nàng trong giới đã chạy tới bến cảng.
Sau khi lên xe, Ngô Như Quân lo lắng hỏi han: "Ngươi không sao chứ? Sao ngươi lại lên thuyền của tên play boy kia? Mấy ngày nay Nghê công tử sắp phát điên rồi, ngươi có cần gọi điện cho hắn không?"
Không biết vì sao Nhậm Tuệ Mẫn lại cảm thấy chút hảo cảm dành cho Nghê công tử bỗng nhạt bớt.
Nàng lắc đầu: "Thôi, ta mệt lắm. Đưa ta về nhà đi."
Ngô Như Quân nhìn bạn tốt của mình bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức khởi động xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận