Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2222. Lực lượng cần



Chương 2222. Lực lượng cần




“Mấy đại ca, cho ta một phát sảng khoái đi.”
Mặc dù tóc của ông chủ Tôn đã bạc, nhưng lăn lộn ở Shinjuku nhiều năm như vậy mà không bị ngã xuống thì chắc chắn nhiệt huyết không thể bị bào mòn. Mấy tên này tự do bước vào phòng nổ súng bắn chết người, bên ngoài hơn hai mươi đàn em không có bất kỳ phản ứng nào đã nói lên tất cả.
Hay nói theo cách khác, bang Thượng Hải coi như đã chấm dứt. Một lão già muốn giữ được thể diện mà rời đi?
Kể chuyện cười gì vậy.
Trong mắt ông chủ Tôn, những tên này chẳng qua là muốn chơi trò mèo vờn chuột, ông chủ Tôn luôn tự coi mình là ông trùm Thượng Hải không hề sợ đám người này.
“Chúng ta không nói đùa.”
Chung Tiểu Tiểu lặp lại lời nói của Tô Văn Văn: “Ta cho ngươi cơ hội này chỉ vì trong vài năm qua bang Thượng Hải các ngươi không ức hiếp bắt nạt những người Hạ quốc nhập cư trái pháp.”
“Nhưng...”
Ngay khi trong mắt của ông chủ Tôn lóe lên một tia hy vọng thì Chung Tiểu Tiểu đã đổi giọng: “Tuyến đường thủy trong tay ngươi nhất định phải giao lại, tài sản đứng tên ngươi chúng ta cũng muốn.”
Không giống những người nước N muốn kiếm được một khoản tiền rồi bỏ đi, ông chủ Tôn định dành phần đời còn lại sống ở Nhật đã sở hữu bốn năm bất động sản ở Shinjuku, đây cũng là một lý do quan trọng khiến hắn luôn hành động nhẹ nhàng.
“Chúng ta sẽ không cưỡng chế lấy đi những thứ này của ngươi.”
Nhìn ánh mắt không cam tâm của ông chủ Tôn, Chung Tiểu Tiểu cười một cách khinh thường: “Tôn Hiểu Đình giảng viên tại đại học Chấn Đán tại Hạ quốc là con gái của ngươi đúng không, trở về nước với một số tiền ngoại hối lớn để tận hưởng tuổi già cùng con gái, đối với ngươi là một cái kết rất có hậu rồi.”
Khoảnh khắc tên con gái mình bị nói ra, ông chủ Tôn đã không còn ý nghĩ phản kháng nữa. Hắn luôn cho rằng những con rồng Hạ quốc vượt biên này cũng chỉ là những tên lưu vong giống như những người N, thậm chí hắn còn đoán rằng những kẻ này là trùm xã hội đen lớn từng tung hoành ở Hồng Kông, Macao hoặc là Đài Loan.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lai lịch và thực lực của những kẻ này rõ ràng đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
“Ta đồng ý, giang hồ này đã không còn là giang hồ trong suy nghĩ của ta nữa.”
Đây là lời cuối cùng mà ông chủ Tôn nói trong đêm hôm nay, quá trình sau đó ông chủ Tôn cực kỳ hợp tác, thời điểm rời khỏi cảng Odaiba, ông chủ Tôn cuối cùng đã biết được mình thua trước một thế lực như thế nào.
Chuyến tàu đưa khách về nước là một con tàu chở hàng có trọng tải gần năm mươi nghìn tấn, những nam nhân khỏe mạnh mặc vest đen đang đứng dày đặc ở trên bến tàu, hình ảnh đó đã dập tắt hy vọng cuối cùng của ông chủ Tôn.
“Giang hồ là con đường không có điểm quay đầu, vận may của ngươi thật không tệ.”
Một nam nhân hói đầu mặt như ma vương nói lời tạm biệt với ông chủ Tôn: “Đám người Lạc lão tứ đã quá tâng bốc ngươi, chúng ta chỉ đang giúp ngươi mà thôi.”
Ông chủ Tôn không nói gì, chỉ thở dài một cái rồi nhìn về phía Shinjuku, nơi đó ánh đèn neon vẫn đang chiếu sáng, mọi người vẫn ca hát nhảy múa.
Thành phố đổi một vị vua.
...
“Tới quận Arakawa.”
Sau khi Tô Văn Văn rời đi, Tô Bình Nam không quay lại khách sạn, mà nói với Otomo Sanwa đang lái xe điểm đến tiếp theo của hắn.
Đối với cái kết của bang Thượng Hải, Tô Bình Nam thậm chí còn không để ý. Ông chủ Tôn là một ông trùm Thượng Hải cổ điển, không có nhiều tham vọng, cũng chỉ muốn bảo vệ một khu vực địa bàn nhỏ mà thôi. Thậm chí những năm gần đây khả năng kiểm soát của hắn đối với đám thuộc hạ đã bắt đầu suy giảm nghiêm trọng, Lạc lão tứ và Lưu Minh Xương còn giấu hắn kinh doanh hàng trắng mà hắn không hề hay biết.
Với sức mạnh hiện tại của Quốc tế Cẩm Tú, đối phó với một nhân vật nhỏ như vậy trong tình huống hoàn toàn bất ngờ, nam nhân cho rằng rằng bất kỳ sự lo lắng nào cũng là phủ nhận thành tựu của mình trong những năm qua.
“Có cần mang theo một vài người đi cùng không?”
Xe bắt đầu nổ máy, một kẻ rất ít nói như Otomo Sanwa hiếm khi bày tỏ quan điểm của mình.
Nguyên nhân chỉ có một.
Minami Senju quận Arakawa là khu ổ chuột được chính quyền Nhật đánh dấu từ nguy hiểm trên bản đồ du lịch, nơi này hỗn loạn giống như quận Luxi của thành phố Rio de Janeiro nước Brazil.
Đây là nơi tụ tập của những người vô gia cư, những kẻ phá sản, những tên say rượu, nghiện ngập, thanh thiếu niên bỏ nhà và đám người điên. Người điên ở đây là những kẻ bị điên thật, đám người thần kinh không ổn định làm bất cứ điều gì đều không cần lý do.
Có thể nói những lợi ích có thể tìm được ở nơi này rất ít, đừng nói là tổ chức yakuza, ngay cả người của sở cảnh sát Kyoto cũng rất hiếm khi đến đây.
Ở Nhật, nơi này giống như một nơi lưu đày thì đúng hơn. Sự lý giải của các chính trị gia cấp cao là: dù sao cũng phải có chỗ để chứa rác, cứ để bọn hắn tự sinh tự diệt là được.
Thậm chí ở trong khu ổ chuột này, phương tiện công cộng thường thấy nhất chính là xe chở xác của bệnh viện. Bởi vì thường ngày vẫn có một vài kẻ đen đủi vì nhiều lý do khác nhau mà chết trên đường phố. Nếu như không được xử lý kịp thời có thể sẽ gây ra các vấn đề về sức khỏe.

“Không cần.”
Tô Bình Nam lắc đầu, nam nhân cực kỳ kiêu ngạo cho rằng đám người đó không có đủ năng lực để uy hiếp đến mình.
“Trong mắt người khác, nơi này là một vùng đất không nên đến, là nơi sinh tồn của một đám rác rưởi dưới đáy xã hội cực kỳ hôi thối bẩn thỉu.” Tô Bình Nam bình tĩnh nói: “Nhưng nếu ngươi muốn giành lại địa bàn của hội Sanno, đám người này lại là lực lượng mà ngươi đang rất cần.”
Sau khi hội Hanabishi bị thương nặng trong trận phục kích, những xung đột giữa nhóm Otomo với hội Sanno và hội Hanabishi đột nhiên lắng xuống.
Hòa bình chỉ là tạm thời, hòa bình càng kéo dài thì lần xung đột tiếp theo sẽ càng dữ dội. Điều này có thể chứng minh bởi việc Kato - hội trưởng hội Sanno gần đây cứ cách vài ngày lại đến Kansai để gặp Fuse Yamashige.
Toàn bộ giới yakuza Nhật đều hiểu hội Hanabishi con mãnh hổ của Kansai này sẽ không bao giờ từ bỏ tham vọng tiến vào Kyoto. Hết chương 2222.



Bạn cần đăng nhập để bình luận