Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1597. Đền tội



Chương 1597. Đền tội




Một phút, chỉ một phút ngắn ngủi.
Gần mười tỷ chip bị đánh rơi. Trong một cuộc so tài quy mô như thế này, đây không phải là vấn đề lớn nhưng nó vẫn lập tức đánh bại vị trí có vẻ vững chắc của xứ sở kim chi. Hàn Thi Hiền cảm thấy tai mình ù đi. Nàng thấy phe bán không hề có ý định dừng lại, tiếp tục di chuyển đến điểm tiếp theo bằng mọi giá.
Nữ nhân hiểu những người này hiện tại đang mất mát như thế nào, bọn hắn sẽ kiếm được bao nhiêu trong tương lai. Đây là khúc dạo đầu cho việc chia cắt đất nước này và đây là chiến trường tàn khốc nhất trong xã hội hiện đại.
Không có khói thuốc súng, không có máy bay và đại bác, nhưng con người vẫn sẽ chết. Giữa những con số xanh đỏ không ngừng thay đổi này, sự sống và cái chết đã bị ngăn cách.
“Chẳng thú vị gì cả.”
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân lung lay như sắp đổ, nói một câu. Nữ nhân này quả thực rất thông minh, nhưng đối mặt với xu thế chung lại không chịu nổi một kích.
Chỉ là trực giác của nam nhân nói cho hắn biết, nếu như hắn không giết nữ nhân này thì hắn nhất định phải khoét đáy tru tâm nàng. Tô Bình Nam cảm thấy điều này cực kỳ có ích cho tương lai của hắn.
Hắn quyết định tin tưởng trực giác của mình, nhưng nhìn thấy nữ nhân như bây giờ, có vẻ như không cần phải sử dụng liều thuốc mạnh.
“Ngươi có thể tưởng tượng có bao nhiêu người sẽ trả giá đắt vì cái này không?”
Tô Bình Nam nói: “Bây giờ ngươi có một cơ hội khác để làm điều gì đó cho đất nước của mình. Hãy tổ chức một cuộc họp báo để cho mọi người biết tình hình nghiêm trọng như thế nào, để xem liệu bọn hắn có cơ hội tìm được sinh cơ hay không.”
Nam nhân ra hiệu tiễn khách.
Không ai có thể kiểm soát mọi thứ, kể cả Tô Bình Nam, hay ông chủ Lưu đã quản lý A thành nhiều năm.
Ngay lúc nữ nhân nhìn Tô Bình Nam, mấp máy môi không nói được lời nào, điện thoại của hắn vang lên.
Tô Bình Nam nhận điện thoại lần đầu tiên biến sắc trước mặt mọi người.
Bởi vì giọng điệu khiếp sợ trong điện thoại truyền đến một nội dung: “Tô Định Bắc bị thương ở Hạ thành. Đạn bắn xuyên qua phần bụng của nàng, gây ra vết thương xuyên thấu. Hiện nàng đang được cấp cứu.”
“Là ai làm?”
Tô Bình Nam xanh mặt, không còn sự ôn tồn lễ độ như lúc ban đầu, thay vào đó là một con mãnh thú chỉ muốn nhắm người mà nuốt.
Phụ trách báo cáo là bảo vệ Trương Hoa của Cẩm Tú.
Giọng điệu của hán tử xuất thân từ Hải Đông Thanh hơi lắp bắp dưới sự tức giận của Tô Bình Nam. Tuy nhiên, hắn vẫn báo cáo tình huống rõ ràng.
“Tình hình của Tô tứ tiên sinh đã ổn định lại, nhưng còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Hơn nữa bác sĩ có nói, nếu huyết áp xuất hiện bất thường, lúc nào cũng có thể… chết.”
“Trong rất nhiều trường hợp như vậy, bác sĩ nói rằng quan trọng là xem mệnh của bệnh nhân có đủ lớn hay không. Hiện tại, những gì có thể làm đều đã làm xong. Tập đoàn Viễn Hoa đã mời bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất Hạ thành làm phẫu thuật rồi…”
Nghe được giọng điệu cố gắng đè nén sự phẫn nộ của Tô Bình Nam, Trương Hoa luôn mạnh mẽ trước mặt người ngoài nói năng có chút lộn xộn.
“Ta biết rồi.”
Giọng điệu lạnh lùng của Tô Bình Nam khiến Trương Hoa không rét mà run: “Ta không tin sống chết có số.” Tô Bình Nam nghe xong, chỉ nói đúng một câu: “Ba giờ nữa ta sẽ trở về. Ngươi truyền một câu ra ngoài. Trong nửa tiếng nữa, ai đã làm chuyện này bảo hắn đến gặp ta. Nếu không, thần tiên cũng không cứu được hắn.”
“Thông báo cho Mộ Dung Thanh Thanh đến Hạ thành. Còn nữa, ngươi nói cho Đại Lại tổng biết, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ tính mạng của em gái ta. Nếu không, ta bắt hắn phải đền mạng. Ngươi chuyển đúng nguyên văn cho ta, đây là Tô Bình Nam ta nói.”
Nói xong, nam nhân cúp điện thoại.
Trong mắt người ngoài, Tô Bình Nam là người lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng trước mặt Tô Định Bắc, hắn không phải là kiêu hùng một tướng công thành vạn cốt khô. Có lẽ đứa em gái này chính là điểm yếu của hắn.
Vụ bắn súng trước cửa Hồng Lâu đã chấn động toàn bộ Hạ thành, thậm chí là toàn bộ Phúc Châu.
Dù sao, Đại Lại tổng vẫn là người giàu nhất Phúc Châu. Bất luận là bạn gái minh tinh hay cuộc sống ngày thường tiêu tiền như rác của hắn đều mang tính thời sự.
Mặc dù Trần Phát ngày sau thậm chí có dự định nuốt chửng xí nghiệp dược Vân Nam đã bắt đầu bộc lộ tài năng, nhưng bây giờ hắn vẫn bị ánh sáng của Đại Lại tổng che khuất.
Khi chuyện như thế xảy ra với một nhân vật như vậy, các con đường ngõ hẻm gần như tràn ngập các cuộc thảo luận về vụ xả súng.
Danh tính của Tô Định Bắc đã được bàn tán rộng rãi, bởi vì một số người thấy sau vụ nổ súng, Đại Lại tổng trông giống như mẹ ruột của mình chết, lo lắng chưa từng thấy.
Thậm chí hắn còn không quan tâm đến việc Tiểu Lại tổng cũng bị bắn.
Chuyện xảy ra khiến tổ xử lý đặc biệt kinh ngạc, nhất thời không ít ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bắc. Bọn hắn từ chỗ đó đi ra, chứng kiến sự tàn khốc của cuộc tranh đấu cấp cao, rất nhiều người đều tự hỏi không biết có người sẽ xấu hổ hay không?
Dù sao gút mắc giữa Đại Lại tổng và một số người quá sâu.
Lục Phiến Môn Hạ thành không biết đến sự tồn tại của tổ xử lý đặc biệt, lập tức phái tất cả binh lính tinh nhuệ, trang bị súng ống đầy đủ nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
Mặc dù những năm qua cũng không yên ổn gì, nhưng những sự cố tồi tệ như vậy vẫn hiếm khi xảy ra. Cộng thêm mạng lưới quan hệ của Đại Lại tổng vô cùng mạnh, dưới áp lực mạnh mẽ của Phúc Châu, tổng bộ Lục Phiến Môn đã ra tử lệnh.
Ba ngày.
Muốn người cho người, muốn tiền cho tiền, chỉ một câu: những người kia phải đền tội sau mười hai giờ.
Mọi chuyện do một tay Đại Lại tổng đầy kinh nghiệm thúc đẩy.
Đại Lại tổng đang hút thuốc trên ban công bệnh viện, trong mắt hắn hiện lên những thăng trầm của cuộc đời.
“Văn Phong, gió thổi thì đừng xông vào chiến đấu, phải học cách mượn lực.”
Tiểu Lại Tông băng bó cánh tay đứng bên cạnh cái hiểu cái không gật đầu. Hết chương 1597.



Bạn cần đăng nhập để bình luận