Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 646: Lão hồ ly đúng là lão hồ ly

Chương 646: Lão hồ ly đúng là lão hồ ly
Huyên náo cả một đêm, rốt cuộc Cẩm Tú Chi Tinh cũng trở lại yên tĩnh, nhưng Cẩm Tú Sơn Trang lại đèn đuốc sáng trưng.
Đội bóng Cẩm Tú đang tổ chức tiệc ăn mừng ở đây. Tô Bình Nam rất nể mặt. Không chỉ hắn, rất nhiều cao tầng của Cẩm Tú cũng đã có mặt.
Mặc dù chức vô địch lấy không được đẹp đẽ cho lắm, chỉ dựa vào một trận hòa, nhưng chức vô địch đã mang lại cho tập đoàn Cẩm Tú lợi nhuận đủ để Tô Bình Nam coi trọng.
“Tiền thưởng đã quyết định trước đó vẫn không thay đổi, cá nhân ta bỏ ra tám trăm ngàn.” Lời dạo đầu của Tô Bình Nam vẫn đơn giản như trước đây.
Mọi người reo hò.
Tô Bình Nam nói tiếp: “Có rất ít người có thể sống cả đời với cái ngành thể thao này. Mọi người vất vả kiếm tiền, cho nên ta không nói nhiều, ta chỉ nói một điểm.”
Hắn nhìn tất cả mọi người: “Kiếm tiền phải thừa dịp còn sớm. Bóng đá lấy thành bại luận anh hùng. Mọi người có thể thắng, Cẩm Tú hứa sẽ cho mọi người một tương lai tốt đẹp.”
Tô Bình Nam giơ ly rượu lên.

Rèn sắt khi còn nóng, Mạnh phụ hiểu rất rõ đạo lý trong đó, cho nên hắn đã nhanh chóng nghiên cứu về đội bóng Cẩm Tú.
Việc đội bóng Cẩm Tú thành công trong việc giành chức vô địch đã gây ra một sự chấn động lớn, những bài báo công khai kéo dài của các phương tiện truyền thông quốc gia chắc chắn đã làm cho tất cả mọi người ở Thiên Nam nở mày nở mặt. Việc điều tra nghiên cứu của Mạnh phụ cũng trở nên thuận lý thành chương.
Quy cách tiếp đãi của Cẩm Tú rất cao.
Tô Bình Nam không hề né tránh suy đoán của nhiều người. Đầu tiên, hắn biết đông tác nghiên cứu điều tra liên tiếp về tập đoàn Cẩm Tú chính là tuyên bố thân phận minh hữu giữa hai bên. Thời gian này cứ che che giấu giấu, chẳng những vô dụng, ngược lại có vẻ thiếu phóng khoáng.
Thứ hai, đó là sự tự tin của Tô Bình Nam về việc Cẩm Tú nhất định sẽ trở thành một gã khổng lồ về kinh tế. Mạnh phụ lựa chọn trở thành minh hữu với Cẩm Tú chứ không phải Tô Bình Nam đầu nhập vào Mạnh phụ.
Mạnh phụ làm người cũng rất khiêm tốn, nhưng điều đó không có nghĩa là bối cảnh và quan hệ của hắn bình thường, ngược lại có thể nói là cực kỳ thâm sâu khó dò. Sừng sững ở Thiên Nam những hai mươi năm, mạng lưới quan hệ của Mạnh phụ có thể nói là thâm căn cố đế.
Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú lại càng không cần phải nói, thực lực kinh tế cực kỳ kinh khủng cùng với sức ảnh hưởng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối trong kinh doanh. Hai người này đột nhiên kết minh chẳng khác nào một trận động đất.
Cho nên, mặc dù xe của Mạnh phụ vẫn còn đang trên đường, nhưng rất nhiều ánh mắt đã tập trung trên người hai người, chờ tấm màn được vén lên.
Ba của Mạnh Hiểu Hiểu cũng vậy, Tô Bình Nam cũng thế, hai người đều có sự tự tin tuyệt đối. Hai người đều biết phóng ra được một bước này ắt sẽ vẻ vang có một không hai, nhưng đá ngầm và rắn độc chỗ tối cũng tuyệt không ít.
Nên quá trình là phải có.
Tô Bình Nam cùng Mạnh phụ đi thăm sân bóng có hơi vắng vẻ sau khi mùa giải kết thúc, trong khi các chuyên gia của đội bóng Cẩm Tú giải thích về tình hình của đội.
“Mặt cỏ đều nhập khẩu. Điều này có thể tránh tối đa chấn thương cho các cầu thủ và nâng cao trình độ kỹ thuật cho bọn hắn." Sau khi giải thích đại khái một số cơ sở hạ tầng, nhân viên Cẩm Tú đứng trên bãi cỏ tự hào nói.
Nhìn nhân viên và ký giả truyền thông đang múa bút thành văn, Tô Bình Nam hợp thời lên tiếng.
“Ta yêu bóng đá và sẵn sàng đầu tư vào bóng đá. Môn thể thao lớn nhất thế giới này muốn quật khởi ở Hạ quốc nhất định phải bắt đầu từ một đứa bé.”
Tô Bình Nam chỉ vào những thiếu niên đang chơi bóng trên sân tập cách đó không xa, giọng điệu trầm xuống: “Nhưng vẫn còn chưa đủ. Lấy sân huấn luyện làm ví dụ, thiếu niên ở Thiên Đô có thể bước lên mặt cỏ chính quy để đá bóng cũng chỉ có ba phần trăm.”
“Ba người trong một trăm người?”
Mạnh phụ cau mày dừng bước. Hắn tin rằng Tô Bình Nam sẽ không dùng số liệu này để nói lời vô nghĩa.
“Đúng, ba người trong một trăm người. Số liệu này chỉ áp cho Thiên Đô. Nếu như nói toàn bộ Thiên Nam, ta tin rằng con số sẽ còn thấp đến mức khó tin.”
Tô Bình Nam nói tiếp: “Bóng đá phải đi từ bé đi lên. Tập đoàn Cẩm Tú dự định tiếp tục xây dựng ba cơ sở đào tạo trẻ ở Thiên Nam để tạo thành một mô hình cấp độ hoàn chỉnh.”
“Ừm.”
Mạnh phụ nhìn Tô Bình Nam, chậm rãi nói: “Có kế hoạch cụ thể hay không?” “Có.”
Tô Bình Nam vẫy tay, Văn Tiểu Địch đi theo đằng sau lập tức bước lên đưa đến một xấp tài liệu thật dày. Tô Bình Nam nhận lấy, sau đó đưa cho thư ký của Mạnh phụ là Tiểu Tả.
“Ý tưởng ban đầu là mỗi cơ sở có thể chứa ít nhất một trăm thanh thiếu niên ăn ở, học tập và đào tạo, ít nhất có hai bãi cỏ nhân tạo trong nhà và bốn bãi cỏ tự nhiên.”
“Ý tưởng này rất hay. Thiên Nam đã từng là một tỉnh có nền thể thao lớn, giờ đang suy tàn. Việc tập đoàn Cẩm Tú có được quyết tâm này là điều rất tốt.”
Mạnh phụ mỉm cười nói.
“Đầu tư vào thể thao và sức khỏe là nghĩa vụ của Cẩm Tú.”
Tô Bình Nam chém đinh chặt sắt: “Không chỉ bóng đá, Cẩm Tú cũng sẽ xây dựng các sân bóng rổ xung quanh cơ sở, cầu lông và các dự án khác với nền tảng quần chúng vững chắc, cũng xem như đóng góp khiêm tốn trong việc làm phong phú các hoạt động thể thao quần chúng ở Thiên Nam.”
“Rất tốt.”
Mặc dù trước đó chưa từng trao đổi, nhưng Mạnh phụ biết Tô Bình Nam dùng phương thức mờ mịt này để ném đá dò đường, giống như một phép thử. Lão hồ ly đúng là lão hồ ly.
Mạnh phụ suy nghĩ rất nhanh. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếu chúng ta muốn quan tâm đến các hoạt động văn hóa, thể thao và giải trí của quần chúng, việc lựa chọn vị trí của những cơ sở này phải cẩn thận, nhất định phải thuận tiện cho tất cả mọi người.”
Hai bên nói chuyện đến đây là kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận