Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1502. Vật trong tay



Chương 1502. Vật trong tay




Bóng đá Thiên Nam càng ngày càng hot.
Năm nay ông chủ Ngưu Quảng Phát vung tiền như rác, thuê về hai ngôi sao bóng đá đẳng cấp thế giới đã hết thời. Mặc dù hai người này giỏi uống rượu tán gái, nhưng kỹ thuật không thể chê. Ít nhất thì ở Hạ quốc, có thể nói bọn hắn là hạc giữa bầy gà.
Ngôi sao bóng đá gia nhập đã thêm lửa cho bóng đá Thiên Nam. Tiếng hô "cố lên" của tám mươi nghìn người trong sân vận động Cẩm Tú Chi Tinh như biển gầm, sóng người nhấp nhô.
Hiện tại Bóng đá Cẩm Tú đã là một tấm danh thiếp lớn nhất tỉnh Thiên Nam, mấy phòng VIP xa hoa trong sân vận động đã lên tới giá một trăm tám mươi nghìn, dù vậy vẫn cung không đủ cầu.
Tô Bình Nam không quan tâm tới lợi nhuận của sân vận động.
Ngành bóng đá Hạ quốc là một con mãnh thú nuốt vàng. Tuy Bóng đá Cẩm Tú là đội bóng ăn khách nhất, hoàn thiện nhất quanh vùng, nhưng vẫn thu không đủ chi.
Chủ yếu là vì liên đoàn bóng đá quá nghèo, cái gì cũng phải chia lợi nhuận. Quảng cáo, tài trợ, chỉ cần có tiền là ăn ngấu nghiến.
Nhưng Tô Bình Nam vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận. Có thể thấy uy lực to lớn của nó.
Các giải đấu trong hai năm qua giúp Tô Bình Nam hiểu ra tại sao ở thời không kia rất nhiều doanh nghiệp biết rõ bóng đá là một hố lửa nhưng vẫn làm không biết mệt.
Bởi vì đây là một thủ đoạn mưu cầu danh lợi vô cùng hữu ích.
Nói cách khác, Cẩm Tú dựa vào bóng đá đã lấy được bảy mảnh đất dưới danh nghĩa trường đào tạo bóng đá. Năm năm sau, lợi ích từ những mảnh đất này sẽ khiến rất nhiều người kinh ngạc rớt cằm.
Ngoài sân hò hét vang trời, Tô Bình Nam khoanh tay đứng trong phòng Vip, thân hình thẳng tắp, sắc mặt không lộ vui buồn. Mà ông chủ Ngưu ở bên cạnh thì đã tức sùi bọt mép, trừng mắt trâu ra sức công kích trọng tài.
"Nhị ca, ta nghe nói có ngân hàng ngầm mở cá độ trận bóng này. Ban đầu ta đoán bọn hắn không dám động vào đội bóng của chúng ta, nhưng xem tình hình này..."
Ông chủ Ngưu có quan hệ rộng. Sau mấy cuộc điện thoại, hắn kinh ngạc nói với Tô Bình Nam: "Nghe nói tài chính bên ngoài lên tới ba trăm triệu, xem ra nhà cái không thể thua."
Tô Bình Nam không nói gì, chỉ xua tay.
Đồng hồ báo giờ trên sân bóng hiển thị thời gian đã quá mười phút. Bóng đá Cẩm Tú dẫn trước đối thủ một điểm, nhưng trọng tài chính không có ý định kết thúc trận đấu.
Phía Cẩm Tú có vẻ bị động, tất cả đội viên gần như là rúc đầu trong khu cấm phòng thủ. Mấy người nước ngoài có danh tiếng nhất cũng gấp đỏ mắt, ra sức làm dấu nhìn đồng hồ với trọng tài, trông cực kỳ khôi hài.
Quả nhiên khi quá mười một phút, trọng tài chính Lục Tuấn dứt khoát quyết định cho Đại Liên Vạn Đạt một điểm, đối phương dẫn trước một điểm là xong.
"Được lắm."
Thấy điểm số bị san bằng, vẻ mặt Tô Bình Nam hơi kỳ lạ, thậm chí có chút vui vẻ. Điều này khiến ông chủ Ngưu nghi ngờ cuộc đời.
Ai mà chẳng biết tính cách của Tiểu Hồng Bào, sao hôm nay lại tốt tính vậy?
"Có người mời ta vào sân, sao phải tức giận?"
Tô Bình Nam cười ha hả đáp.
Không phải nói dối, hắn thật sự vui vẻ.
Việc tiếp nhận ngành công nghiệp cờ bạc Hào Giang vẫn chưa hoàn thành, nhưng từ lâu Cẩm Tú đã quyết tâm khống chế mảng cá độ bóng đá. Vào lúc hắn đang lo lắng làm cách nào để mở ra cục diện và trải lưới, thì đối phương không mời mà tới. Chuyện này giúp Tô Bình Nam tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Nam nhân thản nhiên xoay người nhìn Lục Viễn: "Tìm nhà cái, lấy mạng lưới của hắn."

Lại một lần Tô Bình Nam cảm khái về sức mạnh của quán tính.
Ở thời không kia, chuyện Nobel về sau khuynh gia bại sản, cống hiến tập đoàn tài chính Hợp Sinh cho tổ chức phong trào Aceh cực kỳ nổi tiếng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao lúc đó hắn phải chinh phục Nobel.
Tập đoàn tài chính Hợp Sinh đã bị Tô Bình Nam coi là vật trong tay từ lâu. Xét từ bất cứ phương diện nào, hắn đều phải cứu Nobel.
Trong ký ức của Tô Bình Nam, Nobel bị bắt cóc những ba tháng. Hắn tuyệt đối không cho phép người của mình bị khống chế thời gian dài như vậy.
"Liên minh Aceh Tự Do?"
Nam nhân lẩm bẩm một mình, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Đêm nay, đèn trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú không tắt.
Không có ai biết nam nhân đã đưa ra quyết định gì.
Theo lý luận sáu chặng phân cách, để liên lạc với một người xa lạ cần thông qua tối đa sáu người.
Tính cách Tô Bình Nam kiệt ngạo ngông cuồng, cho dù tập đoàn Cẩm Tú vì chuyện của Nobel mà đối đầu với tổ chức Aceh hung ác cực đoan ở thời không kia, hắn cũng không sợ. Thậm chí trong lòng không hề nổi sóng.
"Ta muốn Nobel bình an vô sự trở về. Giúp ta nghĩ cách liên lạc với lãnh đạo cấp cao của phong trào Aceh."
Vì một câu nói của Tô Bình Nam, tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ bắt đầu dốc sức vận hành.
Xúc tu cắm rễ trong thế giới ngầm của tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu bộc lộ uy lực của nó.

Có thể nói thị trường ma túy toàn Đông Nam Á là quần hùng cùng phất, vô số kẻ liều mạng ác nghiệt ăn chén cơm này. Nhưng trong đó có ba người không thể không nhắc đến.
Bát Diện Phật Thái quốc.
Lâm Côn Cảng thành.
Watanabe Sanichi Đông Doanh.
Ba người này đều là đầu rồng trong sản xuất và tiêu thụ. Thậm chí mấy tướng quân vùng Tam Giác Vàng chỉ nhận bọn hắn. Hàng trắng từ trong tay bọn hắn tuồn ra gần như chiếm 50% thị trường. Hết chương 1502.



Bạn cần đăng nhập để bình luận