Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1674. Thuyết khách



Chương 1674. Thuyết khách




Nhà của Toàn Dân Hoán nằm ở khu Tây Đại, Busan.
Hầu hết cư dân ở đây đều cực khổ, dựa vào việc bán sức lao động của mình để đổi lấy thu nhập ít ỏi. Vì vậy hầu hết các gia đình đều đi ngủ sớm để tiết kiệm năng lượng.
Mười giờ mười lăm phút tối, toàn bộ khu dân cư đều chìm trong bóng tối, có vẻ rất yên tĩnh.
Tiếng còi báo động đột ngột đánh thức Toàn Dân Hoán khó có khi về nhà. Tiếp theo, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên.
“Ra ngoài, chúng ta phải làm việc.”
Giọng điệu của Tướng Triết ca rất lạnh lùng, không còn kiểu cười đùa như ngày thường: “Lần này nhất định sẽ chết người. Ta nể mặt anh trai của ngươi, ta cho ngươi cơ hội lựa chọn.”
Không sợ.
Toàn Dân Hoán thẳng người: “Làm.”

Khi Toàn Dân Hoán bước ra ngoài, một chiếc xe tải màu trắng đã đậu trước cửa nhà hắn. Trong xe chở bảy tám nam nhân, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc.
Cho dù là Tướng Triết ca cũng không nói chuyện, chỉ gật đầu, sau đó đưa cho Toàn Dân Hoán một cuộn băng dính, găng tay trắng và một con dao sashimi đã được mài sắc.
“Quấn chặt dao vào, đừng cởi.”
Toàn Dân Hoán nhận đồ, sau đó nhảy lên xe. Cửa xe khép lại, rất nhanh chạy đi. Trong khu dân cư một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Một chiếc, hai chiếc….
Năm chiếc, mười chiếc…
Xe chạy đã lâu, Toàn Dân Hoán ngồi bên cửa sổ chợt nhận ra, người làm việc giống như hắn không chỉ có những người ngồi trên xe, bởi vì có những chiếc xe đồng hành nhiều đến mức đếm mãi không hết.
Từng chiếc xe tải và xe địa hình lần lượt xuất hiện trong tầm mắt hắn. Thậm chí những người khác còn nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen huyền thoại của giám đốc Đinh.
“Rốt cuộc chúng ta sắp làm gì vậy?”
Toàn Dân Hoán há hốc miệng khiếp sợ nhìn Tướng Triết ca: “Người nào đáng giá cho chúng ta xuất động nhiều người làm việc như thế?”
“Toàn bộ Seoul.”
Toàn Tướng Triết nhếch miệng: “Qua đêm nay, những kẻ cho rằng chúng ta là nhà quê phải quỳ gối dưới chân chúng ta. Về sau sẽ do tập đoàn Kim Môn chúng ta nói chuyện.”
Toàn Tướng Triết nhìn ánh mắt đờ đẫn của Toàn Dân Hoán, hắn nhếch miệng: “Đừng sợ. Cấp trên đã nói một câu, thắng thì tất cả mọi người đều phú quý nở hoa.”
Cây cầu Busan dẫn đến Seoul được chiếu sáng như ban ngày bởi ánh đèn của nhiều phương tiện. Các bộ phận liên quan phụ trách kiểm tra an ninh đã không thấy đâu.
Người duy nhất làm nhiệm vụ thậm chí còn đứng chào đoàn xe.
Đinh Thanh ra hiệu cho tài xế hạ cửa kính xuống, ném cho đối phương một bao thuốc lá: “Buổi tối lạnh lẽo, cảm ơn đã vất vả.”

Ở xứ sở kim chi luôn có một câu nói, chỉ có thanh tra mới kiểm soát được mọi thứ.
Tuy câu nói này có vẻ hơi phóng đại nhưng phải thừa nhận rằng trong các thành phố ở xứ sở kim chi, lực lượng có quan hệ mật thiết với hệ thống giám sát chiếm ít nhất 80%.
Vu oan giá họa, thu thập thông tin, rửa tiền và kiếm tiền thông qua các lực lượng này là phương pháp mà nhiều nhân vật lớn trong hệ thống giám sát quen thuộc.
Làm những việc này mà không muốn tay bị vấy bẩn, “những bao tay trắng” theo thời thế sinh ra. Với thực lực và lòng tham của Hàn Cường Thực, có thể nói 60% thế lực ngầm ở Seoul hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Phong cách của Tô Bình Nam luôn là, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tuyệt.
Hắn nhất định phải lợi dụng tình hình hỗn loạn của cuộc khủng hoảng tài chính để nhổ tận gốc mọi quyền lực của Hàn Cường Thực, đồng thời để cho quyền lực của tập đoàn Kim Môn thâm nhập vào mọi ngóc ngách của Seoul.
“Đại ca.”
Lý Tử Thành ngồi chung xe với Đinh Thanh chậm rãi lên tiếng: “Lần này động tĩnh quá lớn, cấp trên có dìm nổi không?”
“Chúng ta cứ làm chuyện của mình đi.”
Đinh Thanh nhìn Lý Tử Thành: “Ta tin thủ đoạn của Tô tiên sinh.”

Tô Bình Nam đến xứ sở kim chi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bên cạnh hắn có ít người như thế. Với bản lĩnh của Hàn Cường Thực, Tô Bình Nam chỉ có thể thắng, không được phép bại. Tập đoàn Cẩm Tú gần như dốc toàn bộ lực lượng. Điều này cũng dẫn đến bên cạnh nam nhân chỉ còn lại bốn năm nhân viên an ninh.
Đây không phải chém giết giang hồ, cũng không phải đấu tranh quan trường. Trong mắt nam nhân, đây là một trận chiến tranh.
Một trận chiến nhất định phải thắng.
“Theo ta đến một nơi.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói với người duy nhất còn bên cạnh là Đỗ Thạch: “Lần trước rảnh rỗi, ta có đến một quán ven đường uống rượu, cảm giác không tệ lắm.”
Đỗ Thạch khom người.
Chuyện nên làm cũng đã làm, còn lại là chờ kết quả. Nam nhân biết, nếu lần này hắn thắng thì có thể nắm được tập đoàn Lotte trong tay, không còn gặp bất kỳ trở ngại nào nữa.
Không có Hàn Cường Thực, Phác Thái Nhật vững vàng ngồi lên vị trí lão đại sẽ nâng đỡ tập đoàn Kim Môn trở thành một trong những tài phiệt hàng đầu của đất nước trong tương lai.
Sống lại lâu như vậy, Tô Bình Nam kiếm được rất nhiều tiền, vô số cấp dưới có tài, nhưng khi chân chính có thể khống chế một quốc gia, nam nhân vẫn khó có thể kiềm chế nội tâm dao động.
Vẫn như cũ, không ai lớn tiếng khen hay.

Nhà họ Thôi Khánh Châu.
Gia tộc nổi tiếng hàng đầu xứ sở kim chi trong lịch sử đã sớm héo tàn. Đến nỗi vài năm trở lại đây rất ít người còn nhắc đến cái tên này.
Nếu không phải vì sự xuất hiện của một người, không thể nghi ngờ nhà họ Thôi cuối cùng sẽ trở thành bọt nước tan biến trong lịch sử.
Thôi Kỷ Hiền.
Tô Bình Nam ấn tượng bởi khả năng vận động hành lang mạnh mẽ của người này sau khi hắn từ chức ở hải quan, dấn thân vào tập đoàn Kim Môn.
Mỗi người đều có nhược điểm.
Thôi Kỷ Hiền cũng không ngoại lệ. Hắn tham tiền lại sợ chết. Để khống chế người này tốt hơn, trước giờ Tô Bình Nam luôn đối xử nghiêm khắc với Thôi Kỷ Hiền.
Tiền, không thành vấn đề.
Nhưng hắn tuyệt đối không cho tên gia hỏa trong mắt có dã tâm đó bất kỳ quyền lợi khống chế nào. Nam nhân định vị rất rõ ràng đối với người này.
Thuyết khách, một liên kết có thể tích hợp chặt chẽ ban lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Kim Môn với các bộ phận khác. Hết chương 1674.



Bạn cần đăng nhập để bình luận