Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1867. Ba anh em họ Hoàng



Chương 1867. Ba anh em họ Hoàng




Vào mười mấy năm trước, xưởng rượu Thiên Phong ban đầu là một xưởng sản xuất rượu quy mô nhỏ của nhà nước, lợi nhuận khá tốt, nuôi hàng chục công nhân, tiền lương và tiền thưởng hàng tháng cộng lại khiến rất nhiều người phải ghen tị.
Tuy nhiên, sau cải cách mở cửa, do quản lý yếu kém cùng với máy móc đã rất lạc hậu nên xưởng rượu đã bị đánh bại trước sự cạnh tranh khốc liệt của thị trường. Sau một thời gian vật lộn, xưởng rượu cuối cùng cũng phải tuyên bố phá sản.
Sau khi xưởng sản xuất đóng cửa, nó đã bị một số giang hồ từ nơi khác đến thầu lại với giá cực thấp, sau đó nó đã hồi sinh trở lại.
Giới giang hồ Thiên Đô ai nấy đều hung ác, nhưng nói tới việc làm ăn, tư duy sai lệch của bọn hắn không đáng xách dép cho những giang hồ phía Nam chạy đến này.
Máy móc vẫn là những máy móc đó, công nhân vẫn là những công nhân đó. Kết quả, chẳng qua chỉ là được người ta thêm bớt thay đổi một chút thành phần, đóng vào chai của nhà sản xuất khác, lập tức sản phẩm mới được ra lò.
Làm ăn rất tốt, dù sao người ngoài cũng không phân biệt được thật giả.
Uống rượu đó cũng không thể dẫn đến chết người, chỉ là mùi vị nhạt hơn chút, giá cả lại rẻ, mà uống một lượng nhất định thì cũng say. Bằng cách này, công việc kinh doanh tự nhiên rất phát đạt.
Những người phía Nam này cực kỳ thông minh.
Bọn hắn hiểu được chân lý ăn một mình khó béo. Thứ nhất mình không phải là người bản địa, thứ hai nơi này là Thiên Đô nổi tiếng trên toàn Hạ quốc!
Ngư long hỗn tạp ở Nam Thiên Đô, Bắc Thẩm Thành và đám giang hồ từ nơi khác chạy đến làm ăn trong bóng tối, hợp tác rất vui vẻ? Bọn hắn rất biết quy tắc mà phân chia lợi nhuận, vì vậy mọi việc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Không ai có thể ngờ rằng Lý Phong Điền đột nhiên ở đâu xuất hiện giành lấy quyền phân phối rượu của nơi này.
Ban đầu, việc này cũng không có vấn đề gì, trong mắt những người phương Nam chỉ là đem lợi nhuận ban đầu được phân chia tập trung vào tay một người.
Nhưng bọn hắn đã đánh giá thấp lòng tham của Lý Phong Điền.
Nam nhân giống như con thú này không hài lòng với việc chỉ kiếm được chênh lệch giá trung gian, hắn cũng không hiểu nguyên tắc hợp tác kinh doanh cùng có lợi gì đó, trong bộ não điên cuồng của hắn chỉ có một suy nghĩ tại sao lại không kiếm càng nhiều hơn.
Sau khi dùng thủ đoạn cực kỳ tàn ác đánh tàn phế một ông chủ, hai người còn lại sợ mất mật rút khỏi thị trường Thiên Đô.
Nói một câu khó nghe, cả đời Lý Phong Điền chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, có thể thấy được sự coi trọng của hắn đối với xưởng rượu.
Thái độ của hắn đối với xưởng rượu có chút giống một kẻ keo kiệt đối đãi với kho báu của mình, cộng thêm trong đầu của Lý Phong Điền hoàn toàn không có khái niệm về luật pháp, nên hắn đã biến xưởng rượu Thiên Phong thành một pháo đài dễ thủ khó công…
Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Phong Điền chính là một tên điên, nhưng hiện tại dưới con mắt của Lục Viễn, việc làm khó hiểu này của Lý Phong Điền thực sự đã làm khó hắn.
Xưởng sản xuất dễ thủ khó công, mà thứ làm Lục Viễn đau đầu nhất chính là ba anh em họ Hoàng phụ trách xưởng rượu.
Nếu nói Lý Phong Điền là một tên điên, vậy thì trong mắt người khác ba anh em này chính là ba kẻ hoàn toàn thiểu năng, còn là loại thiểu năng điên cuồng không biết điểm dừng.
Hai từ thiểu năng này không hề có ý xúc phạm, chỉ là một tính từ miêu tả. Bởi vì xét dưới góc độ y học, trình độ phát triển não bộ của ba người này quả thực thuộc loại thiểu năng trí tuệ.
Ba người này có thể nói là nổi tiếng tại Tây Quan Thiên Đô này, tên tuổi thậm chí không thua kém Tô Bình Nam. Không phải bởi vì bọn hắn rất hung dữ, mà là vì hàng loạt những hành động dũng cảm kỳ quặc khiến người ta phải há hốc mồm.
Ba tên này khi mười hai tuổi đã trở nên nổi tiếng.
Người ba của ba anh em họ Hoàng là một kẻ ốm yếu, hàng ngày kiếm sống bằng cách sửa giày cho người khác, mẹ thì có chút bất thường về thần kinh, gia đình như vậy lại phải nuôi ba đứa con trai to khỏe như ba con nghé, muốn sống bình thường thực sự quá khó.
Khi bọn hắn mười hai tuổi, gia đình gặp nạn chỉ vì ăn một miếng sủi cảo.
Tổng cộng nhà làm ra mười cái sủi cảo, ba mẹ hắn không nỡ ăn bèn nhường cho con, mỗi người ba cái, còn thừa một cái không biết thuộc về ai, nên cả ba đã đánh một trận kinh thiên động địa .
Lão đại Hoàng Đại Cẩu bị lão nhị Hoàng Nhị Cẩu cắn đứt tai, ngón út của lão nhị bị lão tam dùng dao chặt đứt, lão tam Hoàng Tam Cẩu là người thảm nhất, khi cơ quan chính quyền nhận được báo án tiến hành điều tra, chân của Hoàng Tam Cẩu đã bị biến dạng về sau 180 độ!
Càng khiến cho mọi người không thể tin được là cảnh tượng khi mọi người đẩy cửa bước vào.
Ba tên này không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngược lại còn đỏ mặt tía tai chia nhau miếng sủi cảo cuối cùng. Cảnh tượng kỳ dị không thể diễn tả!
Vật họp theo loại, người chia theo nhóm.
Ba anh em nhà này không phải là kẻ chuyên đi bắt nạt người khác, bữa no bữa đói vẫn cười ha ha sống hơn 30 năm.
Sau đó, bọn hắn tình cờ gặp được Lý Phong Điền.
Kim phong ngọc lộ một khi tương phùng sẽ chiến thắng khắp thế gian.
Lý Phong Điền rất tin tưởng vào con tiểu phượng hoàng mà hắn tình cờ có được. Trong suy nghĩ của một con thú như Lý Phong Điền, bất luận là Đại Bằng hay là Kim Bảo đều không đủ thuần khiết, chỉ có ba tên này mới đáng để hắn tin tưởng nhất.
Từ đó, ba tên này cuối cùng đã được sống những ngày tháng ăn miếng thịt to, uống rượu trong bát lớn mà bọn hắn mơ ước. Để đáp lại sự đối đãi của Lý Phong Điền, bọn hắn cực kỳ phục tùng nghe lời.
Nói cách khác, Lý Phong Điền giao cho bọn hắn canh gác xưởng rượu Thiên Phong, vậy thì kẻ nào dám đến xưởng rượu gây sự, ba tên này thật sự dám giết người giữa ban ngày! Hết chương 1867.



Bạn cần đăng nhập để bình luận