Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1638. Đều là kẻ điên



Chương 1638. Đều là kẻ điên




“Hồng Bào ca nhờ ta chuyển cho các ngươi một câu.”
Đỗ Cửu cúi người xuống nhìn người bị mình đánh gãy tay: “Khẩu súng mà ngươi đã bắn Tô lão tứ, nàng muốn lấy nó.”
Hai chữ Hồng Bào vừa ra khỏi miệng, tim của Lý Chính Quang đã chìm xuống đáy cốc. Hắn không thực hiện hành vi chống cự vô ích, chỉ vào khẩu súng bên cạnh Chu Triều Lễ.
“Rất tốt.”
Đỗ Cửu xoay người nhặt khẩu súng lên. Không thể không nói, khẩu M9 nhìn rất đẹp, nhưng vết máu trơn trượt trên báng súng suýt chút nữa khiến hắn trượt tay.
Nam nhân cau mày lau sạch sẽ rồi ném khẩu súng cho nam nhân đứng ngay cửa: “Bây giờ cách trời sáng vẫn còn một khoảng thời gian nữa, hẳn là đến kịp.”
Người này lập tức lên đường. Hắn nhất định phải tranh thủ thời gian chạy đến điểm tiếp ứng.
Nơi này cách Hạ thành bảy trăm cây số. Bây giờ đã là ba giờ sáng. Bọn hắn nhất định phải đưa đến chỗ Tô Định Bắc lúc tám giờ sáng.
Mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng tạo thành được một cái hố.
Hiện tại, Tô Bình Nam đã là luật sắt trong mắt đám người hung ác của Cẩm Tú.

“Ngươi là ai?”
Đã biết là ai muốn giết mình, Lý Chính Quang lập tức từ bỏ phản kháng.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, khu mỏ cũng không phản ứng với tiếng động lớn như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng mình đã trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mỏ than hoang vắng hẻo lánh, lại là địa bàn của người khác, hắn biết mình sẽ chết nên hắn muốn biết hai người kia là ai.
Hắn cũng là dân chém giết, nhưng đối phương có thể ép hắn không còn lực phản kháng, người này tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
“Ta là Đỗ Cửu, hắn là Đỗ Thạch.”
Đỗ Cửu mỉm cười trả lời, nhưng nụ cười của hắn dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ dữ tợn.
“Đến rất vui vẻ.”
Lý Chính Quang cũng mỉm cười: “Có thể nhanh chóng tìm được nơi này, ngươi hẳn không có gì để hỏi. Cho dù có, ta cũng không nói.”
Tên gia hỏa này đúng là đủ tàn ác. Nói xong, hắn còn nhổ nước bọt vào giày của Đỗ Cửu: “Tứ Hải Đỗ Cửu, ta biết ngươi. Khi lão tử lăn lộn giang hồ, con mẹ nó ngươi nhìn thấy lão tử cũng phải gọi một tiếng ông nội.”
“Có lý.”
Đỗ Cửu nhìn nước bọt dính máu trên đôi giày của mình, nheo mắt lại.
“Nhanh lên, đừng để lão tử xem thường ngươi.”
Lý Chính Quang ngẩng đầu, dán sát cổ của mình vào lưỡi búa tản ra hơi lạnh, biểu hiện bình tĩnh.
“Ngươi biết mình nhất định không sống được?”
Đỗ Cửu nhe răng cười, nắm chặt tóc của Lý Chính Quang. Hai người đều lóe lên ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm đối phương.
“Là tay chân thân tín nhất của Kiều lão tử, ngươi cũng được xem là một nhân vật, nhưng ta rất ghét cái kiểu ngươi nhìn ta.”
Đỗ Cửu cong gối, dùng đầu gối mà mình luyện tập nhiều năm nện thẳng vào mặt của Lý Chính Quang. Máu từ mũi của Lý Chính Quang chảy xuống. Nhìn góc mũi kỳ dị của hắn, có thể thấy rõ xương mũi của hắn đã bị biến dạng do tác động mạnh.
“Vẫn chưa vui lắm, ngươi tiếp tục đi.”
Sự kiên cường của tên gia hỏa ngày sau được báo chí Thịnh Kinh viết rằng động tí là giết người khiến cho Đỗ Cửu và Diệp Tinh Thần không nhịn được liếc nhìn nhau một cái. Bọn hắn không biết, trong một thời không khác, cho dù sinh mệnh của người này bước đến một khắc cuối cùng, hắn vẫn phách lối như cũ. Thậm chí một lão đồng chí từ hệ thống có liên quan đã kiên quyết phản đối việc bãi bỏ án tử hình khi hắn được chuyên mục pháp luật trong tương lai phỏng vấn, lý do là vì Lý Chính Quang.
Theo lời của vị lão đồng chí kia, có người sinh ra đã là sát nhân. Không giết thì không đủ dẹp yên sự phẫn nộ của nhân dân. Không giết thì không đủ để khuyên bảo thế nhân. Cho nên, án tử hình kiên quyết không được hủy bỏ. Vì thế có thể thấy sự hung ác của Lý Chính Quang đã để lại ấn tượng sâu sắc đến cỡ nào cho vị lão đồng chí đó.
“Thỏa mãn ngươi.”
Đỗ Cửu lạnh lùng nhìn vào mắt của Lý Chính Quang, sau đó hắn đến trước mặt đối phương, dùng cánh tay tráng kiện của mình kẹp lấy cổ của Lý Chính Quang, chậm rãi phát lực.
Răng rắc!
Theo tiếng vang, cảnh sát Hậu vẫn yên tĩnh quan sát sự việc không khỏi rùng mình một cái.
Những người này, người nào cũng hung ác.
Cuộc đối thoại ngắn gọn của Đỗ Cửu và Lý Chính Quang kết thúc. Thứ ẩn chứa bên trong khiến cho hắn ớn lạnh.
Bọn họ đều là kẻ điên.
Nhưng cảnh sát Hậu vẫn cho rằng quyết định hợp tác là lựa chọn tốt nhất của hắn. Như Lý Chính Quang đã phân tích, động tĩnh lớn như vậy, tại sao bảo vệ của khu mỏ lại không phát hiện?
Đèn sáng lên chưa được mấy phút đã tắt. Không khí rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh. Sau khi sự việc bại lộ, Lý Hải Thương đã từ bỏ việc bảo vệ những người này.
Phát hiện đó khiến cho cảnh sát Hậu phụ trách giải quyết hậu quả lại càng vững tâm hơn.
Người cả một đời quan trọng nhất là cái gì? Không phải thiên phú, không phải tài hoa, mà là cơ hội.
Con lợn đứng trước gió và người đi ngược dòng có nhiều khả năng thành công hơn đã giải thích mọi thứ.
Bây giờ, một cơ hội to lớn đang ở trước mặt cảnh sát Hậu. Kế hoạch giải quyết tốt hậu quả của đối phương, trình độ cả gan làm loạn, thậm chí cảnh sát Hậu chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nhưng trong đầu hắn đã mô phỏng vô số lần, hẳn không tồn tại bất kỳ sơ hở gì. Hoặc nói sơ hở duy nhất là hắn không chịu nổi áp lực, diễn không tốt mà thôi.
Hợp tác, tương lai và tiền bạc đều tươi sáng.
Sau sự cố của bảy năm trước, hắn chỉ có thể làm cảnh sát trong những khu mỏ mèo lớn mèo nhỏ hai ba con, mơ mơ màng màng sống qua ngày.
Không ai để mắt đến hắn.
Thậm chí chia hoa hồng cũng không ai chia cho hắn một phần. Nếu không phải hắn đã từng giúp ông chủ Ngưu một lần, chỉ sợ hắn đã bị lột da về nhà làm ruộng rồi.
Hiện tại, Đông Sơn tái khởi, thậm chí còn có hội tiến thêm một bước bày trước mặt, làm sao hắn có thể bỏ qua? Hết chương 1638.



Bạn cần đăng nhập để bình luận