Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 627: Không nên ra tay

Chương 627: Không nên ra tay
“Nếm thử cái này đi.”
Trong trại tạm giam, Mễ Tam mặc áo tù màu vàng nhạt đang chia sẻ món ngon được đàn em đưa vào với đám bạn tội phạm kinh tế cùng phòng.
“Vẫn là Tam ca có cách.”
“Tam ca uy vũ.”
Đám quỷ chết đói cùng phòng lập tức nịnh bợ. Nơi này chất béo đã ít, nhưng sau khi vị Tam ca này vào, tháng ngày đói meo mốc của bọn hắn lập tức giảm đi. Những lời này của bọn hắn đích thật là tình chân ý thiết.
“Tam gia, nghe nói bản án đã có rồi?”
Một người gầy như cán bút vừa nhai thức ăn trong miệng vừa hỏi.
“Không nhanh như vậy đâu, phải ba ngày sau.”
Tâm trạng của Mễ Tam rất tốt, vẻ đắc ý vì bày mưu tính kế thành công không che giấu được.
Chiêu này của hắn xác thực đủ hung ác với bản thân.
Trần Lượng chết khiến cho hắn biết kết quả của mình cũng sẽ không tốt. Hắn không phải không nghĩ đến việc ôm tiền rời khỏi Thiên Đô, nhưng Tô Bình Nam mang đến cho hắn một cảm giác quá đáng sợ. Mễ Tam có một trực giác, đó chính là nếu hắn làm như vậy, hắn nhất định sẽ chết mà không ai nhìn ra được bất kỳ sự ngoài ý muốn nào.
Mễ Tam quyết định, đưa ra ngoài ánh sáng những việc làm của mình, tránh nặng tìm nhẹ, tranh thủ xử lý khoan dung, sau đó tìm cơ hội cắn Tô Bình Nam một cái.
Ngày tháng trôi qua, tâm trạng căng thẳng của Mễ Tam cũng được thả lỏng. Một khi tuyên án, tất cả sẽ kết thúc. Những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia cũng được tẩy trắng. Mông Tiểu Hồng Bào chắc chắn không sạch sẽ, lỡ như kéo được hắn xuống nước luôn thì sao.
“Nhìn đằng trước đen ngòm, nhất định là sào huyệt của tặc. Đợi lão phu chạy lên phía trước, ta nhất định sẽ giết chết hắn…”
Trong lúc Mễ Tam đang dương dương đắc ý, kẹt kẹt…
Cánh cửa sắt bị rỉ sét được mở ra. Một nam nhân mặt chữ quốc bị đẩy vào.
“Mễ Tam, bên kia đầy người rồi. Hôm nay phòng của ngươi thêm người.”
Quản giáo Lưu gật đầu với Mễ Tam, sau đó khép cửa phòng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.
“Được rồi.”
Mễ Tam uể oải dựa vào giường, cũng không phát hiện ánh mắt nam nhân kia nhìn hắn tràn đầy ác độc.

“Chính là chỗ này.”
Tô Bình Nam nhìn dòng xe chạy như nước đằng trước, sau đó gọi điện thoại cho Đỗ Cửu rồi quay sang nói với Lục Viễn: “Tăng tốc đi.”
Xe của Tô Bình Nam đằng trước đột nhiên tăng tốc khiến cho Lý Long theo đằng sau phản ứng không kịp, đành phải liều mạng đạp ga đến mức cao nhất, lúc này mới duy trì được khoảng cách một hai chiếc xe.
“Hắn đang tăng tốc."
Diệp An Ninh phản ứng đầu tiên: “Theo sát hắn, cẩn thận đánh mất mục tiêu.”
“Yên tâm đi.”
Lý Long rất có lòng tin đối với kỹ thuật lái xe của mình. Hắn đánh tay lái một vòng, chiếc Fukang màu trắng lập tức vọt ra khỏi dòng xe. Lúc này, hai chiếc xe đằng sau của Cẩm Tú vừa lúc ngăn ở đằng trước.
“Thắng lại.”
Tiếng nữ nhân kinh hô cùng với tiếng thắng xe chói tai, chiếc Fukang màu trắng đâm vào đuôi của một chiếc xe, sau đó bởi vì tốc độ lại đâm vào cửa sau của một xe khác.
“Đây là cố ý. Bọn hắn đột nhiên chặn đường, ta chưa kịp thắng lại.”
Lý Long còn chưa tỉnh hồn, vội vàng giải thích với những người kia một câu.
“Không ổn. Lộ tuyến của hai chiếc xe kia rõ ràng đang chờ chúng ta tăng tốc đụng vào.”
Trán của Diệp An Ninh đụng vào đằng trước, có vẻ hơi bị bầm: “Đối phương đã phát hiện chúng ta, mọi người tùy cơ ứng biến.”
Lý Long gật đầu. Khi bước xuống xe, hắn lập tức nhìn thấy một người đàn ông to lớn cao gần hai mét đứng trước một chiếc Mercedes-Benz, đang mỉm cười dữ tợn với hắn: “Cảnh sát Lý, phương thức chào hỏi này có vẻ đặc biệt nhỉ?”
Đỗ Cửu không cho Lý Long bất cứ cơ hội để giải thích, trực tiếp vạch trần thân phận của đối phương. Lão đại đã nói với hắn trong điện thoại: “Trước tiên vạch trần thân phận của bọn hắn. Nơi này là đại lộ, ngươi cứ làm mọi thứ lớn lên, sau đó chúng ta sẽ giải quyết.”
Câu nói đầu tiên của Đỗ Cửu khiến cho những lời Lý Long đang định giải thích phải nuốt xuống bụng.
Còn có thể nói cái gì?
Hắn vừa mới được điều từ nơi khác đến chưa được bao lâu, nhưng đối phương lại có thể nói thẳng ra tên của hắn, trong đó đại diện cho cái gì không nói cũng được.
“Thật ngại quá, giám đốc Đỗ, chúng ta có việc gấp, lái xe hơi nhanh một chút. Ngươi dự định xử lý như thế nào, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.”
Diệp An Ninh không yên lòng về đồng nghiệp Lý Long trong đầu toàn bắp thịt, lập tức nhảy xuống xe theo. Nàng nhìn thấy đã có rất nhiều người vây xem, lập tức lên tiếng dàn xếp.
Nhìn vết tích hai chiếc xe va đụng, nàng biết phải bồi thường không ít tiền, nhưng so với việc nhanh chóng thoát thân, nàng biết tiền chỉ là chuyện nhỏ.
“Thật sao?”
Diệp An Ninh bước vội xuống xe, cửa xe còn chưa kịp đóng, ánh mắt Đỗ Cửu khẽ quét qua kính viễn vọng và máy chụp ảnh trên xe.
“Chúng ta đang có việc gấp, cho nên vấn đề này…”
Diệp An Ninh còn chưa nói xong, Đỗ Cửu đã khoát tay ra hiệu cho người bên dưới: “Mau mang máy ảnh đến đây. Ta hoài nghi bọn hắn theo dõi chúng ta.”
Mấy người đàn ông bước xuống xe Mercedes-Benz lập tức đi đến chỗ chiếc xe hơi của Diệp An Ninh. Một người đưa tay chộp tới máy ảnh, khiến cho nửa câu của Diệp An Ninh đang định nói phải nuốt xuống bụng.
“Cản bọn hắn lại.”
Diệp An Ninh có chút thất thố, lập tức rống to với Lý Long. Nàng rất thông minh, biết vì sao Lưu Ba Đào lại để bọn hắn đơn độc điều tra Tô Bình Nam, nguyên nhân rất đơn giản.
Có người không đồng ý, lực cản rất lớn. Nếu một khi bọn hắn bị đối phương lấy được chứng cứ, cộng thêm hiểu biết của nàng về Tô Bình Nam mấy ngày qua, nàng biết đối phương sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, mà sư phụ Lưu thì tuyệt đối không chịu được.
“Dừng lại.”
Động tác Lý Long rất nhanh nhưng tốc độ của Đỗ Cửu còn nhanh hơn. Khi Lý Long khẽ động, hắn đã ngăn trước mặt đối phương.
Lý Long nổi giận. Với đặc thù nghề nghiệp cộng với tính cách bưu hãn, rất ít người dám miệt thị hắn như vậy. Máu nóng bốc lên, một quyền đánh thẳng ra ngoài.
“Không nên ra tay.”
Tiếng gào của Diệp An Ninh cùng với âm thanh nắm đấm nện vào mặt Đỗ Cửu đồng thời vang lên cùng một lúc.
Người vây xem không khỏi kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận