Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 437: Ta lựa chọn tin tưởng ngươi

Chương 437: Ta lựa chọn tin tưởng ngươi
Rất nhiều rất nhiều năm sau, trên bờ cát ven biển, Chu Lập Kiệt tóc đã hoa râm nằm trên ghế dựa nhớ lại cái ngày mình vừa mới đến Thiên Đô.
Về ký ức ngày hôm đó, hắn chỉ nhớ hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là hôm ấy hắn ăn rất no, trước giờ chưa từng được ăn no như vậy.
Từ đó về sau hắn không bị đói bụng nữa.
Chuyện thứ hai là nữ nhân kia.
Nữ nhân mà hắn bán mạng cả đời cũng thấy đáng giá.
Tô tứ của Cẩm Tú.
Có điều lúc đó nàng vẫn còn là một nữ hài, mọi người quen gọi nàng là Tô Định Bắc chứ không phải Tô tứ của Cẩm Tú.
Hắn vẫn còn nhớ lúc mình đang ăn dở dang thì cửa bị đẩy ra, sau đó boss tổng Tô Bình Nam nở nụ cười ấm áp.
Cả cuộc đời hắn chỉ nhìn thấy nụ cười ấy trên gương mặt boss tổng mấy lần.
Phi Cơ quay đầu lại thì trông thấy một nữ hài.
Hắn vẫn nhớ rõ trang phục của nàng: áo ngoài màu vàng nhạt, váy ngắn trắng tinh, mái tóc dài suôn mượt được buộc lại bằng dây buộc tóc, trên người không đeo đồ trang sức, chỉ xách một chiếc túi to.
"Nhị ca."
Nữ hài chào boss tổng trước, sau đó nhìn Phi Cơ. Ánh mắt ấy tuy lạnh lùng nhưng không hề có ý khinh bỉ.
Sau khi ngồi xuống, Tô Định Bắc nhìn Phi Cơ dính đầy dầu mỡ trên miệng rồi mỉm cười đưa cho hắn một tờ giấy ăn: "Ăn cơm nhớ phải lau miệng."
Phi Cơ ngây ngốc nhận giấy ăn, bắt đầu lau miệng mình.
Hắn lau rất mạnh, thậm chí mu bàn tay nổi gân xanh. Phi Cơ cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bộc lộ tâm trạng vui vẻ của hắn. Bởi vì sau khi mẹ hắn qua đời, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn rằng ăn cơm phải lau miệng.
"Ta có rất nhiều người."
Tô Bình Nam nhìn Phi Cơ mặt mày ngẩn ngơ: "Nhưng ngươi có biết tại sao ta lại chọn ngươi không?"
Phi Cơ lắc đầu.
"Bởi vì ngươi rất giữ lời hứa."
"Đêm mưa xối xả, đối phương có chín người, nhưng ngươi không rút lui chỉ vì Lạn Tử Hoa cho ngơi một miếng ăn."
Tô Bình Nam vừa nói vừa kiên nhẫn xoay bàn quay giúp Phi Cơ để hắn tiện ăn mỗi món.
"Ăn nhiều một chút. Ngươi cảm thấy ngươi số khổ, nhưng ta không cảm thấy như vậy."
Sau khi nhiệt tình đề cử một món ăn, Tô Bình Nam cất giọng trầm khàn nói: "Mạng người chỉ có một, ngươi bán rẻ quá, ta cảm thấy không thích hợp. Giá cả do ta quyết định."
Nghĩ tới đây, Chu Lập Kiệt thở dài.
Hắn hơi nhớ boss tổng rồi, hôm nào sức khỏe tốt hơn thì mình phải đi thăm hắn mới được. Nhưng chắc là hắn bận lắm, không biết liệu hắn có bớt thời gian đến gặp mình hay không.
Kể ra thì boss tổng rất đáng sợ, nhưng đối xử với cấp dưới thật sự rất tốt, không có gì để chê, chỉ kém hơn Tô tứ chút xíu thôi.
Chu Lập Kiệt lại nghĩ về ngày hôm đó.
Chuyện đã qua lâu rồi, Phi Cơ đã quên điều kiện cụ thể lúc ấy boss tổng đưa ra là gì.
Hắn chỉ nhớ là rất hậu hĩnh, hậu hĩnh dọa người. Sau đó, trong lúc hắn hoang mang không biết phải làm sao, boss tổng đã nói: "Ngươi không cần bán mạng cho ta. Ta chi tiền, người nhận hàng là Định Bắc."
Boss tổng chỉ vào nữ hài kia. Nữ hài rất lạnh lùng, gật đầu với hắn: "Ta là Tô Định Bắc."
Đây là lần đầu tiên Phi Cơ biết tên của Tô Định Bắc.
Tô Định Bắc nở nụ cười: "Tặng ngươi một món quà gặp mặt."
Nữ hài đẩy chiếc túi xách theo lúc vào phòng về phía hắn. Phi Cơ mở ra, mắt lập tức đỏ hoe.
Trong túi là một bộ vest màu trắng, nhãn hiệu giống y như nhãn hiệu quần áo hắn nhìn thấy ở khu Central không biết bao nhiêu lần.
Trong túi còn có một cái hộp nhỏ đựng một chiếc nơ cài áo tinh xảo.
"Quà gặp mặt."
Giọng nói của Tô tứ tiểu thư rất êm tai. Nhất thời Phi Cơ không nói nên lời, chỉ biết nhìn Tô Định Bắc và gật đầu thật mạnh.
"Các ngươi muốn ta làm gì?"
Phi Cơ lên tiếng hỏi. Hắn cảm thấy có bộ đồ này mình có thể chết luôn được rồi, cho nên bất kể đối phương yêu cầu mình làm gì, hắn cũng sẽ không từ chối.
Tô Bình Nam nhìn Phi Cơ, ánh mắt rất chân thành: "Ta sẵn lòng tin tưởng ngươi, ngươi có đáng để ta tin tưởng không?"
Phi Cơ cảm thấy hiện tại ánh mắt của nam nhân này rất chân thành, không còn vẻ thâm trầm của nhân vật lớn lúc mới gặp nữa. Đây là trực giác của hắn.
"Ta lấy danh nghĩa mẹ ta ra đảm bảo ta đáng để ngươi tin tưởng."
Phi Cơ vuốt ve bộ vest màu trắng kia, rất trịnh trọng bảo đảm.
Tô Bình Nam gật đầu, ngả người ra đằng sau, nhận điếu xì gà Đỗ Cửu đã cắt đuôi, sau đó dùng điếu xì gà chỉ vào Tô Định Bắc: "Điều ta muốn rất đơn giản, ngươi phải chết trước nàng."
Phi Cơ nhìn Tô Định Bắc lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc: "Được."
Hắn vuốt ve bộ vest trắng trong tay, bổ sung thêm một câu: "Nếu là nàng, ta không ăn no cũng được."
Căn phòng rất yên tĩnh, không có một ai cười cợt mỉa mai câu nói khôi hài này.
Mọi người đều từ đói khổ đi ra nên biết rõ khổ cực trong đó.
Tô Định Bắc lẳng lặng nhìn Phi Cơ, ánh mắt cũng nghiêm túc giống như Tô Bình Nam: "Ta lựa chọn tin tưởng ngươi."

Từ sau ngày hôm đó, bên cạnh Tô Định Bắc có thêm một nam nhân vĩnh viễn mặc vest trắng cài nơ đen.
Nam nhân kia tên là Chu Lập Kiệt, nhưng mọi người quen gọi hắn là Phi Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận