Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 183: Gọi hắn ra gặp ta

Chương 183: Gọi hắn ra gặp ta
Tâm tư của Lý Lạc Nhiên không nằm ở đây mà trôi dạt đến chỗ Tô Bình Nam. Nàng cực kì thông minh, sao lại không biết Tô Bình Nam như gặp đại địch, sắp xếp vệ sĩ đi theo mình thì chắc chắn kẻ địch của hắn rất đáng sợ.
"Vất vả cho các ngươi, yên tâm đi, không sao."
Lý Lạc Nhiên khẽ nói với mấy người Ruth. Lúc này, quán đồ nướng đã có không ít người hiếu kì quan sát, nàng không muốn kinh động quá nhiều người.
"Vâng."
Ruth gật đầu, mấy người ngồi về vị trí cũ, Lý Lạc Nhiên áy náy mỉm cười với mọi người: "Xin lỗi vì khiến cho mọi người khẩn trương. Ta mời coi như xin lỗi."
Mọi người nhao nhao lắc đầu, nhưng trong lòng lại hiếu kì đến sắp nổ tung. Rốt cuộc thì bạn trai của Lý Lạc Nhiên là người như thế nào? Địa vị lớn cỡ nào?
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên mọi người tan cuộc sớm. Sắc mặt Vương Bảo Quốc lúc trắng lúc xanh, lúc gần đi hắn nói nhỏ một câu xin lỗi, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Ruth cảm thấy đã bại lộ thì không cần giấu nữa. Đến khi mấy người Lý Lạc Nhiên ra khỏi cửa hàng, một chiếc Audi màu đen và một chiếc xe việt dã đã dừng sẵn ở cổng.
"Lý tiểu thư, bạn học của ngươi đông, ta điều hai chiếc xe từ công ty tới."
Lý Lạc Nhiên nhìn các bạn học ngây người như phỗng, mỉm cười, nói: "Vậy thì để bọn hắn đưa các ngươi về đi."
Đêm đó, Tả Tiểu Kinh cũng không về nhà mà là ở bên cạnh Lý Lạc Nhiên. Hai người vào phòng ngủ, Tả Tiểu Kinh lập tức hung tợn nhào tới Lý Lạc Nhiên: "Thành thật khai báo, ngươi kết giao với thần tiên phương nào?"
Tô Bình Nam biết rất rõ tại sao Mông Thiên Dưỡng không có động tĩnh, gần đây trọng tâm của Mông Thiên Dưỡng đặt ở ba mươi mốt trạm xăng dầu ở Hoàng Hải.
Hạ Thạch Hóa mở rộng kế hoạch phạm vi cả nước, đương nhiên Mông Thiên Dưỡng cũng biết tin tức này, cho nên đã xây dựng trạm xăng dầu ở mấy nơi, bây giờ là thời khắc hắn thu hoạch, cũng là cọng rơm cứu mạng quyết định xem Đông Phục có cơ hội thở dốc hay không, cho nên hắn không thể phân tâm.
Hà Minh Kiên tới Hoàng Hải, hắn quen biết nhiều, có nhiều quan hệ ở chỗ này. Yêu cầu duy nhất của Tô Bình Nam chỉ có một chữ "kéo."
Kéo dài mười ngày, ngăn chặn Hạ Thạch Hóa mười ngày bằng bất cứ giá nào. Mông Thiên Dưỡng sẽ sứt đầu mẻ trán, trong lòng đại loạn. Chiến tuyến Đông Phục quá dài, bây giờ đã có dấu hiệu tan rã, Tô Bình Nam muốn chặn ngang một hơi.
Thịnh Kinh, công ty Chúc Đại Hanh.
Mông Thiên Dưỡng sắc mặt âm trầm nhìn Chúc Đại Hanh: "Tập đoàn Cẩm Tú thu mua hai tòa nhà lớn của Hà gia ở Cảng thành, ngươi biết không?"
Chúc Đại Hanh gật đầu: "Họ Tô đang tìm đường lui cho mình."
Mông Thiên Dưỡng nói: "Hải Nam không bưng bít được, bây giờ chỉ có những trạm xăng dầu ở Hoàng Hải còn chặn được một chút, ngươi điều tra Cẩm Tú như thế nào rồi?"
Chúc Đại Hanh lắc đầu: "Không có bất kỳ dấu vết để lại nói lên phía sau Tô Bình Nam có người, ta phân tích ra được sự kiện ‘tập đoàn sắt thép phương Bắc’ là hắn ngẫu nhiên biết được."
Sắc mặt Mông Thiên Dưỡng âm lãnh: "Chúng ta kéo không nổi, nhà ở miếng đất đó cũng chuẩn bị xong rồi, không được thì lập tức động thủ."
Chúc Đại Hanh lắc đầu: "Tập đoàn Cẩm Tú làm ăn rất sạch sẽ, những chuyện được đồn thổi đó cũng được chứng thực là chỉ là tin đồn, chúng ta không có chỗ để ra tay."
Mông Thiên Dưỡng nhe răng cười: "Chắc chắn có cách, chuyện đứa con trai của thủ phủ Thiên Nam, tất cả mọi người đồn là hắn thuê người giết, như vậy thì chúng ta sẽ chứng thực nó."
Chúc Đại Hanh ngẩng đầu nói: "Cái tên giết người đó biết mình chắc chắn phải chết, bây giờ chỉ chờ ngày xử, muốn hắn đổi khẩu cung rất khó."
Mông Thiên Dưỡng hít một hơi thuốc thật sâu: "Hắn sợ chết, nếu không thì cũng sẽ không liên tục chống án để kéo dài mạng sống. Chỉ cần là người thì hắn sẽ có nhược điểm."
Chúc Đại Đồng gật đầu: "Ta đi xử lý."
Mông Thiên Dưỡng đứng dậy, nhìn chằm chằm Chúc Đại Đồng: "Kiếp này chúng ta là huynh đệ, qua ải này, phía trước sẽ là một con đường bằng phẳng."
Sau khi Mông Thiên Dưỡng đi, Chúc Đại Đồng bật cười: “Kiếp này là huynh đệ? Thu mua thủ hạ của ta, có ai lúc nào cũng đề phòng huynh đệ của mình không?"
Hắn cầm điện thoại lên: "Sự kiện quán bar, vu oan."
Giọng của người ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh: “Biết!”
Ô Thành, đêm khuya.
Tô Bình Nam ngồi trong xe, không nói một lời. Hắn đã ngồi gần ba tiếng, Đỗ Cửu và Quách Quang Diệu cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ.
Đối với hai người bọn hắn, dù Tô Bình Nam cứ ngồi như vậy tới hừng đông thì hai người cũng sẽ chẳng nói một chữ "không".
Đây là sự phục tùng bọn hắn dành cho Tô Bình Nam, phục tùng tuyệt đối.
"Lượng Tử theo ngươi bao lâu rồi?."
Tô Bình Nam cất lời, giọng rất trầm thấp.
"Hai năm, từ khi hắn kiểm tra ra ung thư thì trở về Ô thành."
Quách Quang Diệu đáp.
"Hắn còn có thể sống bao lâu?"
Tô Bình Nam hỏi tiếp.
Quách Quang Diệu nói: "Đã lan ra toàn thân, xuất huyết bên trong, có thể chết bất cứ lúc nào. Sau khi hắn bệnh, tiền lương không dư được, tiền xem bệnh cũng là ta cho."
Quách Quang Diệu dừng giây lát rồi nói: "Cho nên phải nhanh một chút, ta sợ hắn không chống đỡ được bao lâu."
Tô Bình Nam gật đầu: "Gọi hắn ra gặp ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận