Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 981: Không phải ai cũng có cơ hội ăn cơm với ta

Chương 981: Không phải ai cũng có cơ hội ăn cơm với ta
"Ta từng nói ư?"
Nữ hài mơ hồ nhớ lại thời gian cùng nhau đi bộ mười phút ngắn ngủi lần trước, hình như mình đã nói câu này.
"Trí nhớ của ta rất tốt."
Tô Bình Nam nâng ly, nói một câu hai ý nghĩa: "Vì mọi chuyện thuận lợi!"
Diệp An Ninh ngoan ngoãn nâng ly. Trước mặt nam nhân này, dáng vẻ anh khí trong đội cảnh sát biến thành mềm mại: "Tất cả thuận lợi!"
Lafite năm 84 dập dờn trong ly thủy tinh, đỏ như máu.
...
Người ở bên trong chiếc xe bị tập kích phía trước cũng rất bưu hãn.
Cho dù bị hỏa lực áp chế dữ dội, bọn hắn vẫn không dừng lại, dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự. Thậm chí có một người ngang nhiên mở cửa xe nhảy xuống.
Hắn chưa bắt đầu đánh trả đã bị làn đạn dày đặc bắn thành cái sàng. Máu và vụn thủy tinh bắn tung tóe biến con ngõ nhỏ yên tĩnh thành lò sát sinh.
Thì ra một người có nhiều máu như vậy sao?
Trước giờ Hoàng lão tam không biết.
Nhất là sau khi nhìn thấy đầu của nam nhân kia bị đạn bắn vỡ, não vẫn còn bốc hơi nóng phụt ra như đậu phụ trắng, hắn không kìm được nôn mửa.

"Thật ra ngươi nói cho chúng ta tình hình ngươi biết, kết quả cũng giống nhau mà?"
Một ly rượu vang vào bụng, mặt Diệp An Ninh ửng hồng khiến nàng trông rạng rỡ tuyệt trần. Hiếm khi nàng thật lòng khuyên nhủ: "Vì sao nhất định phải mạo hiểm như vậy? Ngươi đã thành công lắm rồi, thật sự không nên."
"Mỗi người định nghĩa thành công khác nhau."
Tô Bình Nam buộc khăn ăn màu trắng, hiện tại trên người hắn hoàn toàn không lộ ra sự thô bạo bị hắn giấu thật sâu: "Có người cảm thấy cuộc đời có được gia đình hạnh phúc là thành công. Có người cả đời làm đến chức trưởng phòng nho nhỏ có chút thực quyền cũng là thành công. Mà có người cho rằng sở hữu tài sản hàng tỉ mới là thành công... Rất đa dạng."
Nam nhân ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Mà thành công ta muốn lại khác."
Hắn tao nhã cắt một miếng bò bít tết rồi nói tiếp: "Ta biết rõ mình đứng dựa vào đâu, theo đuổi điều gì. Vì vậy đây là lựa chọn của ta, ta sẽ không hối hận."

Trong một thời gian rất dài sau đó, tất cả những người quen biết Hoàng lão tam đều cảm thấy hắn hơi kỳ lạ.
Đột nhiên nhìn thấy người của Thủy sản Cẩm Tú hắn sẽ tái mét mặt mày. Có đôi khi gặp người có cấp bậc thêu rồng Hạ quốc trên cổ áo, thậm chí hắn còn run bần bật.
Bạn bè thân thiết từng hỏi nguyên nhân nhưng hắn không trả lời, chỉ lắc đầu.
Tuy nhiên, quỹ đạo cuộc đời hắn đột nhiên xảy ra biến hóa. Hắn trở thành nhà cung ứng độc nhất vô nhị của Thủy sản Cẩm Tú, mối làm ăn này gần như là một vốn bốn lời.
Không ai biết tại sao.
Ngoại trừ hắn.

Thời gian quay về hiện tại.
Tiếng pháo bên ngoài ngõ vẫn tiếp tục, nhưng bên trong ngõ Nam Thông yên tĩnh như chết. Cảm giác tương phản cực mạnh này khiến Hoàng lão tam vô cùng khó chịu.
Cho tới giờ hắn mới nhận ra mấy hán tử mặc vest dã tính như báo kia trông quen quen.
Hình như là Thủy sản Cẩm Tú?
Hoàng lão tam đoán già đoán non. Hắn biết con quái vật khổng lồ lũng loạn ngành vận chuyển và nuôi trồng thủy sản ở ba huyện Lâm Hải là sản nghiệp của Tiểu Hồng Bào - ông chủ lớn đứng đầu Thiên Nam.
Hắn còn thấy khó hiểu dựa vào đâu mà một mãnh long vùng khác có thể áp chế nhiều hán tử đi biển như vậy.
Bây giờ hắn hiểu rồi.
Đám người này thật liều mạng!
Hán tử dẫn đầu nhìn huynh đệ che bụng ở phía sau rồi nói: "Phái hai người đưa hắn đi bệnh viện."
Giọng nam nhân hơi trầm thấp và lạnh lùng, tựa như kim loại ma sát, nhưng rõ ràng không phải là khẩu âm Thiên Nam. Hoàng lão tam nghe ra tiếng vùng Hải Châu.
Mấy người còn lại nhìn chiếc xe việt dã không còn sinh khí, cẩn thận mở cửa xe.
Mấy hán tử không chê vết máu, xách mấy người như lợn chết lên, sau đó chụp ảnh.
"Cảnh sát à?"
Hành động của bọn hắn khiến Hoàng lão tam mơ hồ. Nhưng hành động tiếp theo của hán tử cầm đầu lập tức xóa bỏ suy nghĩ này của hắn.
"Diệu Dương ca, tên này vẫn còn thở."
"Bắn thêm đi."
Hán tử được gọi là Diệu Dương kia giơ tay không chút do dự.
"Pằng pằng!"
Trong mắt Hoàng lão tam, động tác của nam nhân chậm như mây trôi trên trời. Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy từng vỏ đạn nóng rẫy bắn ra khỏi khẩu súng trong tay nam nhân.
"Ác thật đấy!"
Hoàng lão tam cảm thán. Khoảnh khắc hắn kinh hãi định rụt đầu lại, dường như nam nhân cầm đầu phát hiện ra, đột ngột ngẩng đầu lên.
Theo động tác của nam nhân, mấy ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng lão tam.
Hoàng lão tam sợ hết hồn.
Hắn thình lình rụt đầu lại, tim đập dồn dập, cả người xụi lơ, chiếc quần màu xanh quân đội nhanh chóng ướt một mảng lớn.
Dễ nhận thấy hắn sợ tè ra quần.
...
"Cảm ơn."
Sau khi Diệp An Ninh ăn xong bữa cơm đắt tiền nhất trong trí nhớ, nàng nói rất chân thành: "Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ mời lại ngươi."
"Không có gì."
Hai người đi ra nhà hàng, Tô Bình Nam rất tự nhiên xua tay: "Chúng ta là bạn."
"Ngươi thật sự coi ta bạn sao?"
Nghe nam nhân nói câu này, không biết tại sao trái tim Diệp An Ninh nhảy lên.
"Đương nhiên."
Nam nhân vẫn kiêu ngạo như mọi khi: "Không phải ai cũng có cơ hội ăn cơm với ta, ngoại trừ bạn bè."
"Sự việc kết thúc rồi sao?"
Nữ hài nhìn nam nhân bước lên xe, không kìm được hỏi. Đồng thời nàng cũng tò mò rốt cuộc Tô Bình Nam đã tiến hành chưa, dù sao trong bữa cơm cũng không có cuộc gọi tới, chứng tỏ tình hình không có gì thay đổi.
Cảm giác khó tả khiến nữ hài muốn cố gắng thêm chút nữa. Dường như trong tiềm thức, Diệp An Ninh hi vọng Tô Bình Nam chỉ là một thương nhân thuần túy.
"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Nam nhân vừa nói vừa làm một động tác khiến Diệp An Ninh sững sờ.
Trong gió lạnh, Tô Bình Nam rất tự nhiên lấy một chiếc lá khô không biết rơi trên vai nữ hài từ khi nào, sau đó mỉm cười lên xe. Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen nhanh chóng chạy xa.
Không biết vì sao Diệp An Ninh bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận