Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2330. Mùi vị chẳng có gì lạ



Chương 2330. Mùi vị chẳng có gì lạ




“Phục vụ, giúp ta hâm lại một hũ rượu mười năm trong cửa hàng của ngươi.”
Lư Khắc đã uống đến ngà say, lẩm bẩm nói với người phục vụ: “Lâu rồi mới rảnh rỗi, hôm nay hiếm khi không có áp lực trong công việc, nói với ông chủ của các ngươi đừng có lấy rượu mới lừa ta.”
Lư Khắc vẫn đang cố làm ra vẻ có học, không chú ý đến một nam nhân mang theo ánh mắt lạnh lẽo đang bước vào cửa hàng.
Những việc chuyên môn để cho người có chuyên môn làm.
Đây là tác phong nhất quán của tập đoàn Cẩm Tú. Mà ở phương Bắc của Hạ quốc, tổ chức nào giỏi nhất trong công việc vừa mệt vừa bẩn này?
Vậy thì đáp án chỉ có một.
Đó chính là Hải Đông Thanh, niềm kiêu hãnh một thời của Hải Châu!

Rượu không những có thể lấy mất lý trí, đôi khi còn có thể bộc lộ bản chất thật của một người. Đặc sản của nhà hàng lâu đời ở trong con hẻm ở Thịnh Kinh này là loại rượu trắng ủ lâu năm tại nhà.
Rượu được gọi là lão tửu, vô cùng đơn giản. Chủ quán không có tâm trí đặt cho nó một cái tên mỹ miều.
Nồng độ của lão tửu không thấp, năm mươi ba độ, uống vào có cảm giác mềm mại, mùi rượu xộc vào mũi. Sau khi uống được nửa cân rượu trắng, biểu hiện của Lư Khắc nhìn rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng hắn đã có chút hưng phấn.
Lư Khắc tự nhận mình là một văn nhân, cuộc đời hắn chỉ thích nhất hai điều, phong hoa tuyết nguyệt và chỉ điểm giang sơn.
Thật ra, tật xấu của hắn không khác gì công nhân nhập cư khác trên công trường, không đi tìm nữ nhân để ngủ thì tìm nam nhân để khoác lác mà thôi.
Nhà hàng có danh tiếng lâu năm đương nhiên không thể giúp hắn tìm kiếm phong hoa tuyết nguyệt, còn chỉ điểm giang sơn thì cần có người nghe.
Người phục vụ rất bận rộn, mồ hôi đầm đìa, Lư Khắc cũng cảm thấy đối phương không phải người biết lắng nghe. Hắn nhìn quanh nhà hàng, ánh mắt rơi vào nam nhân đang đi thẳng về phía mình.
Quần áo đối phương mặc thuộc loại rẻ tiền. Ngoại trừ cặp mắt sáng đến dọa người, phương diện khác hoàn toàn phù hợp với điều kiện muốn khoe khoang của hắn.
Nghèo khó, dân nhập cư, thất học và thiếu hiểu biết. Có lẽ đối phương còn có một cảm giác tự ti không thể xóa nhòa.
Đây là ấn tượng của Lư Khắc về hán tử này.
Hắn cảm thấy chỉ cần hắn hạ thấp mình, đối phương nhất định sẽ là một thính giả rất tốt.
Nếu không có vấn đề gì xảy ra, sau khoảng mười phút, người này sẽ nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, sẵn lòng giúp hắn thanh toán hóa đơn.
Thậm chí đối phương còn lưu số di động của hắn xem như bảo bối, chờ mong tương lai có một ngày quý nhân này sẽ dìu dắt mình.
Ngoài việc có cảm giác ưu việt đối với những người ở tầng dưới chót, Lư Khắc còn có sở thích đùa bỡn đối phương.

“Bàn khác đầy hết rồi. Nếu ngươi không ngại, ngươi có thể ngồi chung bàn với ta.”
Lư Khắc mỉm cười nhìn hán tử xa lạ. Giọng nói phát ra từ miệng hắn cho thấy hắn là dân Thịnh Kinh chính gốc.
“Ngươi cứ ngồi. Ngươi chọn đúng rồi đấy. Chỉ có trong con hẻm này, ngươi mới có thể nếm thử văn hóa thật sự của Thịnh Kinh.”
Câu nói này của Lư Khắc khiến hắn tử ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng đối phương vẫn duy trì sự im lặng.
Lư Khắc thao thao bất tuyệt: “Thịnh Kinh là thiên đường của người bên ngoài, nhưng tư cách của các ngươi thì một lời khó nói hết. Cho nên, nếu ngươi thực sự muốn hòa nhập vào nơi này để sống sót, hãy nghe lời khuyên của ta.”
Lư Khắc nâng ly lên uống cạn: “Cách đúng đắn nhất là bắt đầu từ văn hóa ẩm thực trên đường phố. Chỉ có nếm thử văn hóa nơi này mới có thể tồn tại.”
“Trong những năm gần đây, những người được nghe ta nói đều sống rất tốt.”
Thủ đoạn thông thường của Lư Khắc là đưa ra lời mở đầu khoa trương và tiết lộ một cách mơ hồ rằng hắn rất quyền lực.
Tuy nhiên, không giống như nhiều người bình thường mà Lư Khắc đã gặp, đối phương không lập tức đề nghị nâng ly chúc mừng một cách tôn trọng và hào hứng mà tiếp tục giữ im lặng.
Lư Khắc vốn đã say nên không chú ý tới ánh mắt của đối phương đã từ trống rỗng lạnh lùng chuyển sang sắc bén như dao.
“Không nói được? Ngươi thật sự không đủ tư cách, dù sao ta cũng lớn hơn ngươi rất nhiều. Với tính cách này của ngươi, có lẽ ngươi sẽ chết đói ở nơi này.”
Lư Khắc tự coi mình là người gốc Thịnh Kinh, không hề có chút gánh nặng nào khi thản nhiên xúc phạm một công nhân nhập cư. Thậm chí hắn còn cảm thấy chỉ cần xúc phạm người khác là hắn đang khen ngợi thân phận của mình.
Hán tử vẫn không lên tiếng, lặng lẽ cầm đôi đũa gắp một miếng chân gà nhét vào miệng, nhai thật mạnh.
Đôi má phồng lên khiến Lư Khắc cảm thấy chán ghét.
Hắn vừa định dạy cho người kia một bài học, đối phương lại hành động.
Hắn tử lầm lì không chút khách sáo cầm ly rượu trước mặt Lư Khắc uống một hơi cạn sạch, cuối cùng còn dùng tay áo lau miệng.
“Mùi vị chẳng có gì lạ.”
Hán tử nói một câu duy nhất từ lúc vào cửa đến giờ, sau đó đứng dậy.
Nhân viên phục vụ Tiểu Đoạn vừa lúc mang thức ăn ngang qua hai người vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh sáng của con dao lóe lên.
Rất lạnh.
Phập.
Trong ánh mắt của Tiểu Đoạn, hắn chỉ nhìn thấy hán tử kia sau khi đứng dậy đã chém đứt tay phải cầm rượu của Lư Khắc một cách dứt khoát.
Tốc độ của một dao này bao nhanh?
Nhanh đến mức Lư Khắc thậm chí không có thời gian phát ra tiếng kêu thảm. Hắn vừa định há miệng đã bị hán tử dùng một tay khác cầm chai rượu nhét vào.
Lúc này mọi người đều đã có phản ứng, nhưng không có người tiến lên thậm chí là kêu lên. Bọn hắn không dám thở, nhìn Lư Khắc liều mạng giãy dụa. Chất lỏng trong chai rượu cũ trong suốt đang sủi bọt như nước sôi.
Hán tử lại chém xuống một dao.
Lần này Lư Khắc bị chém cánh tay còn lại.
Hán tử lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, sau đó buông Lư Khắc đang đau đớn ngất đi ra, sải bước rời khỏi quán ăn.
Hai chân của Tiểu Đoạn vẫn còn run, vô tình nhìn lướt qua đồng hồ trên tường.
Lúc này hắn mới giật mình phát hiện từ lúc hán tử vào cửa cho đến lúc chặt tay rời đi, thời gian chỉ mới qua năm phút. Hết chương 2330.



Bạn cần đăng nhập để bình luận