Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1972. Không thể tụt lại phía sau



Chương 1972. Không thể tụt lại phía sau




“Làm ăn thì ta không dạy được ngươi. Trong giang hồ, với tên tuổi của Tiểu Hồng Bào thì không cần ta phải nhiều lời.”
Ông chủ Mạnh còn có tâm trạng trêu chọc biệt danh lừng lẫy của Tô Bình Nam.
“Vậy ta sẽ nói thứ mà ta am hiểu nhất, cũng là thứ ngươi cần nhất.”
Lão nhân chậm rãi uống nước trà rẻ tiền rồi nói.
Quán ăn cũ kỹ, ngọn đèn hơi mờ.
Một già một trẻ ngồi đối diện nhau, cực kỳ giống người lớn trong nhà đang trò chuyện với con cháu, tự dưng có một cảm giác ấm áp khó mà giải thích.
Ông chủ ngồi phía sau quầy thu ngân phía xa ngước mắt nhìn cặp thực khách duy nhất trong quán không có ý định thanh toán tiền, sau đó cúi đầu lật xem cuốn tiểu thuyết võ hiệp mới thuê.
Nam nhân này không ngờ có ngày hai người nắm giữ 70% quyền lực ở Thiên Nam lại cách mình gần đến như vậy.
“Hơi thở liều lĩnh của ngươi quá mạnh. Cho nên, ngươi không hiểu một đạo lý."
Ông chủ Mạnh cười nói: “Chân lý cơ bản nhất trong đời sống chính trị chỉ có một câu, mọi người đều phải có phần trong việc lập công, bất kể bọn hắn có cùng ý kiến với ngươi hay không.”
Câu nói này khiến Tô Bình Nam lúc nào cũng vui buồn không lộ cảm thấy nghi hoặc.
Ông chủ Mạnh không giải thích nhiều.
Dù là mở đường cho con gái nhưng những gì hắn có thể nói đã là giới hạn. Ông chủ Mạnh sẽ không nói rõ bất cứ điều gì vì sự cẩn thận đã khắc sâu trong máu của hắn nhiều năm qua.
“Khi ngươi đạt đến một vị trí nhất định để làm một việc gì đó, ngươi sẽ luôn làm điều đó trong im lặng từ đầu đến cuối. Tô Trung Hòa cũng không ngoại lệ.”
Ông chủ Mạnh đứng dậy: “Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ mưa. Ngươi nên đi dạo một chút, có đôi khi ngắm phong cảnh cũng có ích.”
Khi ông chủ Mạnh đẩy cửa bước ra ngoài, hắn đã nói một câu sau cùng: “Làn sóng cải cách và chính sách hiện tại cho phép ngươi trở thành một người siêu giàu mà ta không thể tưởng tượng được, nhưng để cống hiến cho xã hội, tượng Phật cần một thân vàng để thắp hương, huống chi là con người.”

Dự báo thời tiết lần này rất chính xác, Thiên Đô đón một trận mưa khó có được.
Mười phút sau khi Tô Bình Nam rời đi, mưa như trút nước, cần gạt nước của chiếc Mercedes-Benz bọc thép vung điên cuồng, nhưng tầm nhìn vẫn rất thấp.
Hắn nhìn bầu trời sấm chớp rền vang, trong lòng như bừng sáng. Thì ra Mạnh lão đầu nói một câu liên quan đến thời tiết không phải là nói nhảm mà là đang nhắc nhở hắn.
Nói cách khác, trong tay Tô Trung Hòa bây giờ không phải chỉ có một quân cờ là Nhậm Thiết Quân.
Lão đầu tử đã nói một câu, phương thức làm việc chính xác nhất của một đại nhân vật ở vị trí giống như hắn chính là im lặng.
“Dừng xe.”
Tô Bình Nam đột nhiên lên tiếng. Dưới ánh mắt kinh hãi của Đỗ Thạch và Hồng tỷ, nam nhân mở cửa xe bước ra. Gió lớn xen lẫn mưa lớn bắn vào trong xe khiến Hồng tỷ không nhịn được rùng mình một cái.
Nam nhân lẳng lặng đứng trong mưa, nhìn lên bầu trời.
Một luồng sấm sét vạch phá bầu trời. Đầu tiên là yên lặng, sau đó sấm sét đột nhiên vang lên!
“Thật thú vị.”
Nam nhân mỉm cười lạnh lùng, quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu đang che dù cho mình: “Thông báo cho giám đốc Trương của Thủy sản Cẩm Tú và giám đốc Kiều của bộ phận tài nguyên ngày mai đến phòng làm việc gặp ta.”
Nam nhân không lập tức trở về nhà mà cầm ô đi dạo trong mưa, thậm chí còn ung dung đốt một điếu xì gà.
Tô Bình Nam rất thích trời mưa. Cảm giác đối mặt với cơn mưa lớn đang hoành hành trên bầu trời khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Ông chủ Mạnh nói không nhiều nhưng xác thực đã nhắc nhở Tô Bình Nam.
Hiện tại, Tô Bình Nam không còn là nam nhân chỉ biết chém giết dã man trong bóng tối. Từ một vài lời của đối phương, hắn đã biết vấn đề của mình nằm ở đâu.
Hai công ty con, Thủy sản Cẩm Tú và Khoáng sản Cẩm Tú phần nào liên quan đến tài sản thuộc sở hữu nhà nước, vì vậy không khó để tìm ra lỗi với vị trí của Tô Trung Hòa.
Cho nên, nam nhân nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Hồng tỷ rất sợ trời mưa.
Mấy năm ở trong địa ngục, mỗi lần trời mưa, việc làm ăn của nàng sẽ không tốt.
Không tốt, nữ nhân sẽ bị đánh.
Cơn đau do dây điện thoại quất vào người cũng đủ khiến người ta gục ngã, chưa nói đến trận đòn kéo dài nửa tiếng đồng hồ.
Nữ nhân bị đánh đến ngã quỵ và dầm mưa suốt một đêm khiến nàng sinh ra tâm ma.
Năm nào trời mưa to, nữ nhân sẽ bật tất cả các thiết bị đèn trong phòng rồi cuộn tròn trên giường, run rẩy thật lâu trước khi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ Tô Bình Nam xuống xe, Đỗ Thạch, Đỗ Cửu và những nam nhân khác cũng đã đi theo, vậy nàng nên làm gì?
Nhìn những hán tử thân hình thẳng tắp đi theo sau lưng Tô Bình Nam trong mưa to, nữ nhân cắn môi một cái, sắc mặt tái nhợt đẩy cửa xe.
Gió lớn xen lẫn hạt mưa nện xuống.
Nàng vừa mới bước xuống cửa xe đã bị gió và hạt mưa to như hạt đậu quất vào mặt, khiến cho nữ nhân vốn trang điểm cẩn thận, mặc quần áo đẹp có chút chật vật không chịu nổi.
Hồng tỷ hít một hơi thật sâu, mang giày cao gót đi theo sau lưng Tô Bình Nam, cố gắng nhìn bóng lưng thẳng tắp đằng trước để vượt qua sự sợ hãi.
Cũng không biết vì sao bóng lưng đó lại mang đến cho nữ nhân cảm giác an toàn lạ thường, giống như có thể ngăn cản mọi mưa gió cho nàng.
“Nghe nói ngươi rất sợ trời mưa, vì sao ngươi còn muốn đi theo?”
Tô Bình Nam không dừng bước, nhìn nữ nhân cắn răng tiến lên, lên tiếng hỏi một câu.
“Ta muốn làm việc cho Tô tổng, tất nhiên ta không thể tụt lại phía sau.”
Hồng tỷ thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Hết chương 1972.



Bạn cần đăng nhập để bình luận