Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 357: Ta phải cứu sống nàng

Chương 357: Ta phải cứu sống nàng
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng rực rỡ, vạn dặm không mây.
Lưu Lập Quả cảm thấy đây là một điềm tốt, một ngày lành để lìa đời.
Hắn nghiêng ngả dựa vào một vị trí ở cửa ra sân bay, hờ hững hút thuốc.
Lưu Lập Quả đã nghĩ thông suốt, chẳng màng sinh tử. Hắn nhìn dòng người qua lại bằng ánh mắt khinh miệt, tựa như mình là vị thần có thể chi phối sự sống chết của những người này.
Hắn biết đây là ảo giác, nhưng ảo giác này khiến hắn rất thoải mái, rất sung sướng. Thậm chí hắn quyết định nếu như hôm nay không bắt được Tô Bình Nam thì hắn sẽ đi bừa vào trong đám đông, bắn một tràng pháo hoa khiến người đời vĩnh viễn khó quên.
Hiện giờ Lưu Lập Quả đã hoàn toàn biến thành kẻ điên.
Trời chưa sáng Lưu Lập Quả đã chờ ở sân bay, bởi vì hắn không biết thời gian cụ thể Tô Bình Nam đến đón máy bay.
Khoảng chín giờ mười lăm phút, một chiếc xe Mercedes chống đạn màu đen mà hắn đã quan sát không biết bao nhiêu lần chạy vào làn đường dành cho xe hơi ở cổng sân bay.
Không có người trước kẻ sau vây quanh, không có nhân viên an ninh đông nghịt, mà chỉ có Tô Bình Nam và một tên vệ sĩ cao to của hắn.
Trời giúp người toại nguyện.
Lưu Lập Quả ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm rồi lại nhìn Tô Bình Nam.
Ngay cả ông trời cũng giúp mình! Hắn làm động tác chắp hai tay trước ngực, sau đó bắt đầu chậm rãi bước đi, thầm tính toán thời gian hai người chạm mặt. Khi chỉ còn khoảng sáu giây, hắn sẽ giả vờ hút thuốc để châm kíp nổ giấu ở eo.
Từ lúc châm kíp nổ đến lúc nổ chỉ cần sáu giây, đây là kết quả sau trăm ngàn lần thí nghiệm tối qua. Lưu Lập Quả nhìn Tô Bình Nam càng lúc càng gần, nụ cười vô cùng xán lạn.
...
Lộ Lộ làm việc trên máy bay ca sáng.
Bởi vì gần đây nàng có biểu hiện xuất sắc nên đã có hai phi hành đoàn chuyến bay quốc tế tìm nàng, muốn điều động nàng bay đến Nhật Bất Lạc, nhưng nàng đều lấy lý do cá nhân để từ chối.
Không có ai biết nguyên nhân nữ hài này từ chối là vì thỉnh thoảng có thể gặp người ấy - người khiến nàng không thể nào quên.
Cho nên khi Tô Bình Nam xuống xe, Lộ Lộ vừa mới đi ra cửa ra liền trông thấy hắn, tức thì ánh mắt không dời đi đâu được nữa.
Tuy Tô Bình Nam từng nói hắn và nàng là bạn bè, nhưng Lộ Lộ vẫn không dám chủ động đi tìm Tô Bình Nam. Nữ hài bề ngoài cởi mở này có nội tâm nhạy cảm và tự ti.
Lúc Lưu Lập Quả châm kíp nổ đúng lúc lách qua Lộ Lộ, động tác của hắn tình cờ bại lộ hoàn toàn trước mặt nàng.
Kíp nổ đã châm lửa và ngòi nổ lộ ra ngoài vạt áo bị cuốn lên làm cho Lộ Lộ đơ ra vài giây, nhưng ngay sau đó nàng lập tức nhận ra nam nhân này muốn làm gì.
Hắn muốn nổ chết Tô Bình Nam!
Lộ Lộ không nghĩ ngợi cân nhắc gì hết, lập tức hô to với Tô Bình Nam: "Cẩn thận, có bom!"
Đồng thời nàng nhào về phía Lưu Lập Quả như một con sư tử cái.
Lưu Lập Quả đang dồn toàn bộ sự chú ý lên người Tô Bình Nam. Lộ Lộ đẩy rất mạnh, hắn bị đẩy đến lảo đảo.
Cú đẩy liều mạng này của Lộ Lộ và tinh thần cảnh giác khắc sâu trong xương của Tô Bình Nam đã cứu mạng hắn.
Trước giờ Tô Bình Nam chưa từng nghĩ tới sẽ có người dùng cách này để lấy mạng hắn. Tiếng hét của Lộ Lộ vừa vang lên, hắn lập tức dừng bước, cả người tiến vào trạng thái phòng ngự.
Lưu Lập Quả lảo đảo ngã xuống đất, vạt áo được hắn dùng hai tay che lại lập tức bung ra, ngòi nổ và thuốc nổ chằng chịt đều lộ ra ngoài. Tên này cũng ác thật đấy, sợ không nổ chết Tô Bình Nam hay sao mà còn buộc một miếng sắt vỡ sắc bén ở bên ngoài. Dưới ánh mặt trời, nó lóe lên ánh sáng tử vong.
Lưu Lập Quả bị đẩy, mắt trợn trừng như sắp nứt to. Hắn dùng một tay chống xuống đất, giãy giụa muốn đứng lên.
Cả quá trình từ lúc Lộ Lộ hô to đến khi Lưu Lập Quả ngã xuống chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Tô Bình Nam chỉ kịp hô to với nàng: "Nằm xuống!"
Bùm! Ánh lửa lóe lên, Lộ Lộ rũ rượi ngã xuống, Đỗ Cửu đè trên người Tô Bình Nam rên lên một tiếng.
Tô Bình Nam xoay người nhảy lên như một con báo săn, sắc mặt xanh mét.
Đỗ Cửu cũng nhảy bật dậy, cánh tay đỏ một vùng nhưng vẫn bảo vệ bên cạnh Tô Bình Nam.
Lúc này xung quanh mới kịp phản ứng, tiếng thét chói tai và tiếng kêu khóc hòa lẫn vào nhau đầy hỗn loạn.
Điều may mắn duy nhất là khi bom nổ, Lưu Lập Quả chưa đứng dậy nên hắn đã chịu tám phần mười uy lực của bom, toàn thân máu thịt be bét, trông không còn ra hình người. Người qua đường sợ hãi là nhiều, bị thương chỉ là số ít.
Tô Bình Nam đẩy người đi đường chạy tán loạn khắp nơi chắn trước mặt mình ra, sải bước đi tới bên cạnh Lộ Lộ rồi bế nàng lên.
Cơ thể Lộ Lộ mềm oặt, máu đỏ chảy ra từ vùng ngực ướt đẫm, thoáng cái đã nhuộm đỏ một góc áo vest màu xanh của Tô Bình Nam.
"Lái xe đến đây, đưa nàng đi bệnh viện."
Giọng Tô Bình Nam không buồn không vui: "Ta phải cứu sống nàng!"
Sân bay đã bị phong tỏa, Mạnh Tịnh Tuyết đứng ngoài cửa sổ sát đất trong đại sảnh nhìn bóng dáng Tô Bình Nam đi xa, sau đó lấy điện thoại ra.
"Sân bay xảy ra biến cố bất ngờ, ta sợ Tô Bình Nam sẽ gặp phiền phức. Phụ thân, nếu cần thì ta sẽ giúp đỡ."
Nàng còn chưa nói xong, một người qua đường kinh hoảng vội vàng chạy ngang qua Mạnh Tịnh Tuyết, túi du lịch to đùng đeo sau lưng đụng trúng cánh tay nàng.
"Bộp!"
Điện thoại rơi xuống đất vỡ tan.
Thấy Mạnh Tịnh Tuyết lạnh mặt, người kia lập tức mặt nhăn mày nhó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận