Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 938: Nện xuống

Chương 938: Nện xuống
Không thể không nói suy nghĩ của chủ nhiệm Lưu đúng là đủ phức tạp. Hơn nữa, người này xác thực có thiên phú luồn cúi trước người khác.
Lựa chọn Điền Phức, chủ nhiệm Lưu đã phải cân nhắc rất nhiều, cũng rất chu toàn.
Xuất thân của Tô Bình Nam không phải bí mật gì.
Người này vốn xuất thân từ nông thôn, dựa vào thủ đoạn cay nghiệt và ánh mắt trác tuyệt của mình mà quật khởi. Không cần nghĩ cũng biết có nhiều hào quang hơn nữa cũng không che giấu được nền tảng tiếng Anh của Tô Bình Nam nhất định không phù hợp với chuyên môn giảng dạy của một giáo sư đại học.
Hắn cho rằng các giáo sư quen dạy những học sinh đã nắm vững vốn từ vựng và ngữ pháp khổng lồ. Bọn hắn sẽ không thích ứng với việc dạy một người không có nền tảng. Nếu chẳng may chọc giận Tiểu Hồng Bào, công sức của hắn xem như đổ sông đổ biển.
Thứ hai, Tô Bình Nam là một nam nhân.
Hắn cho rằng nam nhân ai lại chẳng thích nữ nhân xinh đẹp.
Một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, gương mặt sáng sủa, nụ cười xán lạn tuyệt đối thuận mắt, dễ nhìn hơn một đám giáo sư mặt đầy nếp nhăn, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm.
Quan trọng nhất là hắn có thể thông qua Điền Phức, nghĩ cách kết bạn với Tô Bình Nam.
Thời gian học tập của học sinh không cố định, nữ nhân lại không có điện thoại, ban đêm cần phải về ký túc của trường, cũng khá bất tiện. Hắn sẽ có nhiều cơ hội làm người trung gian. Chỉ cần tiếp cận nhiều hơn, chủ nhiệm Lưu cho rằng không phải là không có cơ hội kết giao bạn bè.
Trở thành bạn của Tô Bình Nam, coi như bước vào vòng tròn quyền lợi cao cấp nhất của Thiên Đô. Vì thế mới có cảnh tượng như vừa rồi.
Có thể thấy trong thế giới của rất nhiều người trưởng thành, bất kỳ một sự việc đơn giản nào cũng có những việc phía sau không đơn giản.

“Thầy Lưu, đối phương không phải là người nhu nhược nhưng lại có khuynh hướng bạo lực chứ?”
Trong lòng Điền Phức vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Yên tâm đi, không có đâu.”
Chủ nhiệm Lưu mỉm cười như gió xuân, nào còn vẻ uy nghiêm thường ngày.
“Ta biết tình cảnh của gia đình ngươi. Đối với nữ hài cố gắng tiến lên như ngươi, nhà trường và ta sẽ toàn lực ủng hộ. Cho nên ta đã nghĩ đến ngươi đầu tiên.”
Điền Phức bị cái bánh thật to nện trúng nên hơi choáng váng, nhẹ gật đầu: “Vâng, ta cam đoan nhất định sẽ cố gắng dạy học sinh đó thật tốt.”
Chủ nhiệm Lưu không nói, nữ nhân đương nhiên sẽ không hỏi. Nàng mặc định đối phương là một đứa bé.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Chủ nhiệm Lưu mỉm cười: “Làm việc ngàn vạn lần đừng bỏ dở nửa chừng. Đây chính là công việc mà ta đã phí hết công sức giúp ngươi tranh thủ được.”
“Cảm ơn ngài.”
Nữ nhân sớm chống chọi với gánh nặng cuộc đời cúi đầu, lời nói đong đầy sự biết ơn.

Sáu chai bia được xếp thành hình chữ nhất trên bàn.
“Đã lâu rồi không đến mấy chỗ này.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Tử Thành cầm chai bia thứ nhất lên, động tác của hắn rất ưu nhã nhưng tốc độ uống bia lại rất nhanh. Mỗi lần hắn uống xong một chai sẽ khoan thai đưa cho Thôi Ký Hiền đang luống cuống tay chân bên cạnh.
“Đập xuống.”
Lý Tử Thành chỉ vào trưởng phòng Triệu đã toàn thân phát run bên cạnh: “Làm việc thì phải làm cho tuyệt. Hôm nay ngươi không khiến cho hắn sợ hãi, về sau ngươi sẽ có thêm một kẻ địch vĩnh viễn ghi hận ngươi.”
“Ta…”
Sắc mặt Thôi Ký Hiền trắng bệch, cũng không tốt hơn trưởng phòng Triệu. Hắn lẩm bẩm vài câu, nhưng không tìm ra lý do cự tuyệt.
“Giúp Kim Môn làm việc, một là phải hiểu quy củ, hai là phải nghe lời.”
Lý Tử Thành ý vị thâm trường nói: “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không làm được?”
Nội tâm có quỷ, Thôi Ký Hiền đang do dự liền cắn răng quay người đập xuống trưởng phòng Triệu.
Bốp.
Mảnh vụn thủy tinh bay tá lả. Trưởng phòng Triệu lắc lư, máu đỏ chảy ra khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy mà giật mình, thậm chí mấy nữ nhân bồi rượu nhát gan còn hét lên, sau đó vội bịt chặt miệng, không dám phát ra âm thanh trước mặt những người kia.
“Tiếp tục.”
Lý Tử Thành uống xong chai thứ hai, đưa cho Thôi Ký Hiền: “Mùi vị của chai bia này không tệ.”
Một cú đánh vừa rồi đã kích phát sự ngang ngược và hung hăng ẩn tàng trong con người Thôi Ký Hiền. Hắn không chút do dự tiếp nhận, sau đó tiếp tục đập xuống.
“Choang.”
Trưởng phòng Triệu không kiên trì thêm được nữa, mềm oặt ngã xuống đất.
“Mau kéo hắn lên.”
Sắc mặt Lý Tử Thành không chút biểu cảm. Sau khi uống xong chai thứ ba, hắn đưa cho Thôi Ký Hiền.
Nện xuống chai thứ nhất trong lòng sợ run.
Nện xuống chai thứ hai thì hoàn toàn phóng thích.
Như vậy đến chai thứ ba, cảm xúc tiêu cực sẽ xuất hiện trong lòng Thôi Ký Hiền. Lúc này, đầu của trưởng phòng Triệu cũng biến thành cái hồ lô máu. Máu giống như vòi nước chảy ra không cần trả tiền, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, bất luận nhìn thế nào cũng thấy hắn không thể chịu đựng tiếp nữa.
“Ta bảo ngươi tiếp tục.”
Lý Tử Thành khoan thai uống bia, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thôi Ký Hiền: “Ta không muốn lặp lại lần thứ ba.”
“Chuyên viên Thôi.”
Tiểu Ngô từ trước đến giờ không hợp với Thôi Ký Hiền quỳ xuống đất, giọng điệu tràn ngập sự khủng hoảng: “Không thể tiếp tục được nữa. Nếu không sẽ chết người đấy.”
“Đúng vậy, sẽ chết người.”
Thôi Ký Hiền lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua Lý Tử Thành, rồi những người còn lại của tập đoàn Kim Môn.
Ánh mắt hắn nhìn đến người nào, biểu hiện của người đó đều hờ hững, giống như sống chết của một người chẳng là gì trong mắt những người đó.
Bốp.
Âm thanh của chai thứ ba vang lên có chút ngột ngạt. Tay Thôi Ký Hiền run rẩy, hắn đang sợ, cho nên khi ra tay đã không còn hung ác như trước.
“Nhặt lên.”
Nhìn Thôi Ký Hiền, Lý Tử Thành mỉm cười nói: “Tiếp tục.”
Toàn bộ quán bar không còn một chút âm thanh nào, chỉ còn bài hát vẫn đang chạy trên màn hình karaoke. Đây là một ca khúc của thiên hậu Lưu Tú Anh, giai điệu nhẹ nhàng, nội dung truyền cảm nhưng trong tình huống như lúc này, nó lại quỷ dị khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận