Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1290. Giúp đỡ nàng với danh nghĩa cá nhân



Chương 1290. Giúp đỡ nàng với danh nghĩa cá nhân




Johnny lại một lần nữa thất vọng về ánh mắt nông cạn của anh họ mình - Potato Bieber nổi tiếng hung ác dạo gần đây.
Bieber quá điên cuồng.
Sau khi đối đầu gay gắt, quyền sở hữu ba con phố trong khu ổ chuột đã thuộc về bọn hắn, một nhóm nhỏ vẫn chưa có tên chính thức.
Đây vốn là chuyện tốt, chứng tỏ mọi thứ đã đi vào quỹ đạo. Thậm chí sau khi đạt đến quy mô này, bọn hắn sắp sửa liên hệ trực tiếp với tập đoàn Sinaloa hoặc một số trung tầng nòng cốt của Liên Hợp Hội để làm ăn.
Vì vậy Johnny đưa ra ý kiến của mình.
"Ca ca, chúng ta nên bảo vệ mọi người ở khu phố này chứ không phải cướp đoạt của bọn hắn. Bởi vì chỉ có như vậy thì bọn hắn mới giúp chúng ta đối phó với những cuộc điều tra bất chợt. Chúng ta cũng có thể móc nối với tuyến đường của những nhân vật lớn, chẳng hạn như Guzman tiên sinh. Kiếm ít tiền đi hối lộ bọn hắn thì mới được bọn hắn công nhận."
"Bạo lực, chỉ có bạo lực mới là nền tảng để giành được sự tôn trọng của mọi người. Chỉ cần dao của chúng ta đủ sắc, súng đạn đủ nhiều, thì chúng ta sẽ có tất cả."
Johnny còn chưa nói xong, Bieber đã lạnh lùng ngắt lời, sau đó ném một xấp tiền vào mặt hắn và bảo hắn cút đi,
Vẻ mặt cuồng nhiệt của rất nhiều người đã biểu đạt sự ủng hộ Bieber và coi thường ý kiến của Johnny.
Trong tập thể dần lớn mạnh này, mặc dù Johnny thông minh nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, vì vậy những người này không để tâm đến những lời nói của hắn.
Lần đầu tiên Johnny động lòng với đề nghị của Eddie. Cứ cái đà này thì Bieber nhất định sẽ hại chết đám người bọn hắn.
Thắng lợi liên tiếp khiến cho Bieber không còn biết sợ là gì, thậm chí hắn còn dám huýt sáo với bóng lưng của con rắn độc Lâm Kỳ ở cửa quán bar Rose. Lâm Kỳ là trợ thủ đắc lực của Guzman tiên sinh có biệt danh là tên lùn, giáo phụ hung ác nhất Sinaloa.
May mà đối phương không phát hiện ra.
Khác với đám Bieber muốn chứng minh mình ác, Johnny biết tiến biết lùi sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Eddie đi ra từ phía sau: "Hôm nay Bieber lại mắng ngươi. Sau khi ngươi đi, Gage cũng tỏ ý bất mãn. Ngươi phải cẩn thận đấy."
"Eddie, ta nghĩ chúng ta cần một số đồng bọn thật sự nghe lời."
Câu nói của Johnny khiến Eddie thấy hứng thú.
"Nhưng chúng ta không có tiền. Có người thì cũng cần vũ khí nữa."
Eddie tiến lên trước, thấp giọng nói với Johnny: "Ngươi có biết khách sạn Pink không? Trong đó có rất nhiều thằng nhóc nhà giàu tán gái thuê phòng. Chúng ta có thể âm thầm cướp một vố."
"Ở khu người da trắng á?"
Johnny do dự: "Chúng ta sẽ bị đánh chết đấy. Chỗ đó không phải là khu ổ chuột."
"Không, nơi đó không tính là khu người da trắng, nói đúng ra thì nó thuộc vùng giáp ranh."
Eddie vung tay: "Trong túi của lũ ranh ở đó có đầy tiền xanh, đủ cho chúng ta trở nên lớn mạnh."
"Ta nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời."
Johnny mũi vẹo, trên mặt có vẻ ngoan độc không hợp tuổi.
Bệnh tình của mẹ ngày càng trở nặng, bây giờ bắt buộc phải nằm viện mới có thể tiếp tục duy trì sự sống. Hắn cần rất nhiều tiền.
Nhưng Bieber trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường kiếm tiền của Johnny.
"À đúng rồi, Johnny."
Eddie chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Có một nhóm tình nguyện viên quốc tế Childrens gì đó đến đây. Bọn hắn nói là có thể trợ giúp chúng ta miễn phí, nói không chừng bệnh của mẹ ngươi cũng có thể nhận được sự giúp đỡ từ bọn hắn đấy."

Lần đầu tiên Tô An Tây nhìn thấy Johnny là vào đêm khuya.
Địa điểm là bên ngoài trụ sở mà tổ chức ChildrenHomes sắp xếp cho các tình nguyện viên.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, một thiếu niên gầy gò đứng thẳng tắp ở đầu đường trong màn mưa, vẻ mặt do dự mang theo hi vọng.
Có thể nhìn ra gia cảnh của thiếu niên này rất khó khăn.
Áo sơ mi bẩn thỉu cùng với đôi giày rách bươm.
"Ngươi cần chúng ta giúp đỡ sao?"
Tô An Tây phớt lờ lời cảnh báo cẩn thận nguy hiểm, không được đi ra ngoài của các bạn. Nữ hài cứ thế đi thẳng đến trước mặt Johnny, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Xin hỏi ngươi là người Hạ quốc sao? Ta biết nói vài câu tiếng Hạ quốc."
Johnny nhìn nữ hài da vàng có nét giống mẹ mình, bình thản trả lời.
"Đúng vậy, ta là người Hạ quốc."
Johnny phát âm rất chuẩn, điều này khiến Tô An Tây vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nữ hài tiếp tục nói: "Ngươi muốn đi học à? Đi vào cùng ta, ta có thể sắp xếp bài thi cho ngươi..."
"Mẹ ta cũng là người Hạ quốc, nàng bị bệnh sắp chết rồi, ngươi có thể cứu nàng không?"
Johnny ngắt lời Tô An Tây, nghiêm túc nhìn đối phương: "Ngươi cứu nàng, ta nhất định sẽ tạ ơn ngươi. Ta có thể làm cho ngươi bất cứ chuyện gì."
Con người là loài động vật thị giác.
Ngoại hình của Tô An Tây thuộc kiểu dịu dàng của phương Đông, chiếc váy thanh lịch càng khiến cho nàng trông không hề có tính công kích. Cần cổ như thiên nga làm Johnny tự ti mặc cảm.
Trong mắt thiếu niên Johnny, nữ hài trước mặt nói chuyện với hắn rất dịu dàng, cực kỳ giống giọng nói của mẹ lúc bế hắn hồi bé.
"Ta không cần ngươi làm việc cho ta."
Tô An Tây mỉm cười trả lời: "Ta cần ngươi giải thích một số vấn đề, bởi vì tổ chức của chúng ta chỉ hỗ trợ trẻ em, mà mẹ ngươi lại là người trưởng thành, tình huống của nàng không thuộc phạm vi giúp đỡ của chúng ta. Nhưng ta có thể giúp ngươi xin các tổ chức nhân đạo khác hỗ trợ chữa bệnh..."
"Mẹ ta sắp chết rồi, vậy mà các ngươi không thể giúp nàng chỉ vì tuổi tác của nàng sao?"
Johnny cắt ngang lời giải thích của Tô An Tây, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Đúng vậy, nhưng ta có thể giúp đỡ nàng với danh nghĩa cá nhân."
Tô An Tây liếc nhìn đôi giày chơi bóng để lộ ngón chân của thiếu niên đứng trong vũng nước bẩn ở góc đường, ma xui quỷ khiến nói ra câu này.
"Ngươi giúp ta?"
Thiếu niên không tin lắm.
"Đúng vậy."
Một khi đã đưa ra quyết định, nữ hài có máu liều đặc trưng của người Tô gia: "Ta đã hứa thì sẽ giữ lời."
Đột nhiên mưa tạnh. Hết chương 1290.



Bạn cần đăng nhập để bình luận