Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1256. Món quà đặc biệt



Chương 1256. Món quà đặc biệt




"Chia ba - bảy."
Tô Bình Nam đồng ý rất sảng khoái: "Ta dẫn ngươi đến thị trường tài chính cướp một lần vậy."
Vị trí càng cao, bạn bè càng ít. Do đó, Tô Bình Nam không ngại giúp đỡ Ngưu Quảng Phát.
"Cướp á?"
Ông chủ Ngưu nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, cướp."
Tô Bình Nam nói một câu hai nghĩa: "Nhưng mục tiêu của chúng ta không phải người nào đó hoặc công ty nào đó."
"Thế thì là gì?"
Giọng điệu của ông chủ Ngưu vừa hèn mọn vừa nịnh nọt.
"Là một quốc gia, thậm chí cả Đông Nam Á."
Mặc dù Tô Bình Nam không ở bên cạnh, song ông chủ Ngưu vẫn cảm thấy giọng nói của hắn lộ rõ sắc thái trịch thượng.
Cướp một quốc gia ư?
Đùa gì thế? Đây là phản ứng đầu tiên của Ngưu Quảng Phát.
Phản ứng thứ hai: đây cmn mới là lão đại ma giáo, khớp với sự hiểu biết của hắn về Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam đã chinh phục được ông chủ Ngưu - con cưng của thời đại này. Trong lòng ông chủ Ngưu, mức độ tin tưởng Tô Bình Nam thật sự đã cao tột đỉnh.
Đổi một cách nói khác, Tiểu Hồng Bào chẳng thèm lừa gạt mình.
Có nhận định này, mặc dù hắn sốc đến nỗi mắt nổ đom đóm, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì lập tức hưng phấn.
Cuộc gọi vẫn chưa ngắt kết nối, Ngưu Quảng Phát gần như là chưa mất tới mười giây để đưa ra quyết định.
"Ta làm, cần bao nhiêu?"
"Phải xem ngươi muốn kiếm bao nhiêu. Đầu tư càng nhiều thì lợi nhuận càng lớn."
Tô Bình Nam nổi hứng trêu đùa, quyết định hù dọa ông chủ Ngưu gần đây cực kỳ bành trướng.
"Nhưng nguy cơ thua lỗ cũng rất lớn, tự ngươi quyết định đi."
Nghe thấy câu này, ông chủ Ngưu không trả lời ngay.
Hắn không nhận ra Tô Bình Nam đang trêu mình. Trong ấn tượng của hắn, Tô Bình Nam là một cỗ máy không biết mệt mỏi, điên cuồng thiết huyết.
Ông chủ Ngưu vuốt ve tấm danh thiếp trên tay, tám chữ cái trên đó rõ mồn một trước mắt: sinh làm nhân kiệt, chết làm quỷ hùng.
Đây là câu châm ngôn trên danh thiếp hắn bắt chước theo Tô Bình Nam. Mặc dù lão Ngưu không biết khiêm tốn là gì, nhưng trong lòng cũng lờ mờ cảm thấy e là mình chẳng dính dáng gì đến câu nói này.
Hắn bị đám người trí thức kia lén lút cười nhạo vì câu nói này không ít lần, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Nhưng nếu như hắn làm theo Tô Bình Nam, chắc là sẽ xứng với câu này nhỉ? Cướp một quốc gia, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, cmn còn có người cảm thấy mình không đủ nhân kiệt không?
Chắc chắn đủ.
Đến lúc đó, mình và đám trí thức kia ngồi chung, bọn hắn mà còn dám lộ vẻ mặt đó thì mình sẽ lập tức nhổ nước bọt.
Lão tử không phải là nhà giàu mới nổi chỉ biết đào than! Lão tử là anh hùng dân tộc. Phải nói là mạch não của ông chủ Ngưu thật kỳ lạ.
"Cho dù chúng ta không cướp thành công thì cũng có sao đâu?"
Giọng điệu của Ngưu Quảng Phát càng thêm nghiêm túc: "Chỉ cần ngươi không chê, vẫn dẫn dắt ta cùng đông sơn tái khởi, thì ta không sợ lần này thất bại."
Tô Bình Nam cười to: "Được, ta dẫn theo ngươi."
"Ta đi xoay tiền."

Sau khi cúp máy, ông chủ Ngưu lập tức bắt đầu đại nghiệp xoay sở tiền bạc.
Một tuần sau, con số chín trăm triệu trên tài khoản khiến Tô Bình Nam giật mình. Ông chủ Ngưu hết sức hài lòng với tốc độ làm việc của mình, đắc ý nói.
"Nhị ca, dù là khoản tiền nhỏ ta cũng không ngại vay bọn họ. Có đủ không?"
Mặc dù đã hoàn tất mọi thủ tục, nhưng Ngưu Quảng Phát vẫn không ngại vất vả, trong lúc bận rộn vẫn đích thân chạy tới văn phòng trên tầng cao nhất tập đoàn Cẩm Tú để khoe khoang trước mặt Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam gật đầu: "Đủ rồi. Thân phận ông chủ mỏ của ngươi khá đặc biệt, lấy nhiều dễ xảy ra chuyện. Nhiều tiền như vậy cũng đủ cho ngươi kiếm bộn."
Bốn chữ thân phận đặc biệt khiến Ngưu Quảng Phát lần đầu tiên trầm lặng trước mặt Tô Bình Nam. Hắn gật đầu.
Thỏ chết cáo buồn.
Mấy năm nay hắn bươn trải một đường, rất nhiều người cùng làm giàu khi ấy đã cảnh còn người mất. Hắn điên cuồng đập tiền không chỉ vì quan hệ, kỳ thực còn có ý tiêu tiền để bảo đảm bình an.
Dù sao các ông chủ mỏ phát tài trong những năm qua có thể kiếm được trăm triệu, thậm chí mấy trăm triệu, không có mấy ai là nội tình sạch sẽ.
"Ta không có nhiều bạn bè. Ngươi yên tâm, ta bảo kê cho ngươi..."
Tô Bình Nam nhìn dáng vẻ dở hơi của Ngưu Quảng Phát, hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật lòng: "Nhớ là lần này kiếm tiền đừng dâng cho bên trên. Ngươi là người làm ăn, qua lại quá gần gũi dễ bị liệt vào hành vi kết bè kết phái, ngược lại còn mất nhiều hơn được. Có tiền rồi ngươi hãy xây dựng quê hương nhiều hơn, danh tiếng tốt thì dễ bảo đảm bình an."
Ngưu Quảng Phát gật đầu.
Từ khi quen biết và quyết định kết bạn với Tô Bình Nam, hắn đã chờ câu nói này. Tô Bình Nam đã nói là làm, tuyệt đối không lừa mình.
Ông chủ Ngưu không còn buồn lo, lập tức cảm động đến độ nước mắt rưng rưng. Hắn cảm thấy nếu mình không báo đáp nhị ca thì đúng là không bằng heo chó.
"Mấy ngày nữa ta sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt."
Ngưu Quảng Phát vừa nói vừa vỗ ngực với Tô Bình Nam, biểu cảm thịt đau như cắt.
Lúc này Tô Bình Nam vẫn chưa biết hành động của ông chủ Ngưu mà mình coi là bạn bè này dở hơi đến mức nào. Hắn cứ tưởng ông chủ Ngưu chỉ kiếm đồ cổ đắt tiền gì đó thôi, cho nên hắn không từ chối.
Hắn cảm thấy ở niên đại này, đồ cổ có thể đắt cỡ nào chứ? Với chín trăm triệu của ông chủ Ngưu, nếu mình làm tốt thì lợi nhuận phân chia cũng đủ để trả lại phần tình cảm này.
"Được, ta chờ món quà này của ngươi."
Tô Bình Nam không hề khách khí với người bạn hiếm hoi này của mình. Nhưng một người bình thường như Tô Bình Nam không biết là quyết định này của hắn đã gián tiếp giúp một người.
Phạm Đức Bưu từng là kẻ tàn nhẫn nhất Liêu Đông, đã trải qua vô số cuộc chém giết.
Bưu ca. Hết chương 1256.



Bạn cần đăng nhập để bình luận