Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1065 - Giang hồ



Chương 1065 - Giang hồ




Chương 1065: Giang hồ
Vài phút sau, Hồng Nhân Tựu nói: “Sau khi ta ra ngoài, ta đã chặt ngón tay của Đại Ngốc ở Sài Gòn, nhưng Đại Ngốc không thân không thiết, có lẽ không có gì liên quan.”
“Còn gì nữa không?”
Lương Văn Xương cười lạnh: “Về chuyện này, đã có người thay ngươi ngồi vào bể khổ, vậy nên hãy nói cái gì mà ta không biết.”
“Bởi vì anh em ta, ta còn tìm người đặt một bông hoa chìm năm mươi vạn, muốn một nghị viên của bọn hắn. Nhưng ta không hề làm gì cả!”
Hồng Nhân Tựu biết sự khủng khiếp của tội ác này, nhanh chóng giải thích: “Tiền còn chưa được mang ra, tên điên Phi Cơ kia đã đến gặp ta.”
Câu nói vô ý này vừa thốt ra, phòng thẩm vấn lập tức im bặt.
“Trước đó, Phi Cơ đã ăn cơm với ai, ở đâu?”
Lương Văn Xương quay lại, nhìn cấp dưới phụ trách thu thập tài liệu.
Cấp dưới ngẩng đầu lên sau khi đọc thông tin.
“Đồn Môn."

“Tiểu Trương, có người tìm ngươi.”
Là hội trưởng hội học sinh của đại học Thiên Đô, sau kỳ nghỉ tết, Trương Tuyết Phong đã đến trường từ rất sớm.
Hắn là người nhanh nhẹn khôn kéo, còn chưa đầy nửa năm nữa là hắn sẽ tốt nghiệp và ra trường, sao hắn không có dự định ở lại trường được chứ?
Để đảm bảo tính chắc chắn của nghiên cứu, hắn đã đến phòng thí nghiệm của giáo viên hướng dẫn từ rất sớm để chuẩn bị cho bài phát biểu luận văn của mình.
“Tìm ta?”
Trương Tuyết Phong khó hiểu.
“Vâng.”
Đàn anh chỉ vào chiếc Mercedes-Benz màu đen bên ngoài: “Chạy xe thẳng vào trong này, quan hệ của tiểu tử ngươi cũng ghê thật đấy.”
Trương Tuyết Phong thông minh không nói gì.
Người tìm hắn là một thanh niên có vẻ mặt bình tĩnh, phía sau hắn là một nam nhân vô cùng vạm vỡ. Mặc dù hắn đang mỉm cười, nhưng cảm giác áp lực mạnh mẽ vẫn đập thẳng vào mặt người khác.
“Tìm ta có chuyện gì?”
Bản thân Trương Tuyết Phong cũng không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên dưới ánh mắt sắc bén của thanh niên này.
“Ngươi muốn ở lại trường, phải không?”
Trương Tuyết Phong không thể chấp nhận nổi lời nói thẳng thắn của thanh niên đó, nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Vậy chúng ta làm một cuộc trao đổi đi. Ta không có thời gian để nghe mấy lời từ chối lịch sự hay sáo rỗng của ngươi. Ta muốn ngươi trả lời câu hỏi của ta một cách khách quan với tư cách là người thứ ba.”
Thanh niên hời hợt nói chuyện ở lại đại học Thiên Đô giống như đang nói tối nay ăn món gì vậy.
“Không được giấu giếm, không được phóng đại, chỉ cần nói sự thật là được. Ta có thể giúp ngươi chuyện này.”
“Ngươi muốn biết gì?”
Có thể làm hội trưởng hội sinh viên của một trường đại học trọng điểm, đương nhiên tư duy và kỹ năng giao tiếp là điều không thể thiếu. Gần như ngay lập tức, Trương Tuyết Phong đã nhận ra được thanh niên này không hề nói đùa.
“Lâm Bắc Phương là trợ thủ của ngươi. Ta biết rất nhiều hoạt động ở trường của ngươi là do hắn tổ chức. Nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết về hắn.”
“Lâm Bắc Phương?”
Trương Tuyết Phong giống như chưa phản ứng kịp, nhìn khuôn mặt vô cảm của thanh niên kia, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen với chữ Ô đầu tiên, vệ sĩ cường tráng và một thanh niên mạnh mẽ lại đang hỏi về Lâm Bắc Phương? Vậy thì hắn đã lờ mờ đoán được người này là ai rồi.
Chủ tịch của tập đoàn Cẩm Tú, cũng là anh trai trong truyền thuyết của Tô An Tây.
Tô Bình Nam.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người thanh niên, Tô Bình Nam nhướng mày: “Ngươi rất thông minh, người thông minh sẽ biết cơ hội này hiếm có cỡ nào.”
“Có thể cho ta cơ hội mời ngài dùng bữa được chứ?”
Không thể không nói, Trương Tuyết Phong rất to gan. Hơn nữa, mấy năm nay tôi luyện đã khiến hắn giỏi nắm bắt mọi cơ hội để leo lên: “Bởi vì ta rất hiểu người này, vậy nên ta cần nhiều thời gian để nói chuyện.”
Tô Bình Nam nheo mắt, chậm rãi gật đầu.

Phạm Đức Bưu cuối cùng cũng được xuất viện.
Nhưng đáng tiếc là ông chủ Ngưu đừng nói là đến thăm hắn, kể từ sau chuyện đó không hề nhắc tới người này nữa.
Hắn thực sự không nỡ để mất người đó.
Sau khi cởi bỏ chiếc áo bệnh nhân sọc xanh trắng, hắn mặc lên mình chiếc áo hình đầu lâu đã lâu không mặc, sau đó khoác một chiếc áo cổ đứng màu đen, đeo chiếc dây chuyền vàng lớn quanh cổ đầy vẻ nghi thức. Bưu ca vẫn là nam nhân đứng trong gió như ngày nào.
“Thật cô đơn.”
Bưu ca châm thuốc, nhìn con phố tấp nập người qua lại, nói chuyện với thằng em cùng phòng bệnh đã bị hắn lừa.
“Sao ngươi lại bảo cô đơn?”
Từ Hữu Tiêu là một người thành thực. Kể từ khi ở cùng khu với Bưu ca tự xưng là người tung hoành giang hồ tàn nhẫn số một này, hắn đã bị lừa đến phục sát đất.
Điều này cũng không thể trách được.
Sau khi Bưu ca bị ném vào bệnh viện, ông chủ Ngưu chịu cứu mạng hắn đã là ân huệ lớn lắm rồi, làm gì để ý đến hắn nữa chứ. Phạm Đức Bưu không bị ai vạch trần, cộng thêm vết dao đâm khắp người, đương nhiên kể chuyện rất thuyết phục. Hơn nữa, hắn còn bật chế độ lừa gạt rất quen thuộc.
“Người nhìn trước mắt có cái gì?”
Tiền mà Phạm Đức Bưu lấy được từ ông chủ Ngưu đã bị biến thành tiền thuốc. Trước mắt, hắn phải tìm một vé ăn và một chỗ nghỉ chân tạm thời, và Từ Hữu Tiêu tuổi còn trẻ nhưng không thông minh cho lắm đã trở thành mục tiêu của hắn.
“Người và xe.”
Từ Hữu Tiêu ngơ ngác trả lời.
“Tầm thường.”
Phạm Đức Bưu trừng mắt nhìn đối phương bằng ánh mắt sáng ngời: “Bảo sao ngươi không cảm thấy sự cô đơn này, thì ra ngươi không hiểu gì cả.”
“Vậy thì có cái gì?”
Từ Hữu Tiêu hỏi với tinh thần không ngại học hỏi.
“Giang hồ.”
Phạm Đức Bưu đưa tay ném đầu lọc thuốc còn cháy thành một vòng cung đẹp mắt, vẻ mặt vô cùng cô đơn.
“Giang hồ?”
Từ Hữu Tiêu ngẩn người. Hắn không thể hiểu tại sao những người qua đường vội vã này lại biến thành giang hồ kỳ lạ và khó hiểu từ miệng của Bưu ca.
“Xem thành bại, đời người hào hùng.”
Bưu ca đổi thành giọng phát thanh tiêu chuẩn, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ: “Ta có linh cảm giang hồ này lại sắp nổi lên sóng gió rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận