Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2220. Gõ cửa



Chương 2220. Gõ cửa




“Câm miệng.”
Sắc mặt Uông Nam tái nhợt: “Cẩm Tú đặt ra một trong những quy tắc là không được đụng vào thứ này. Đừng nói với ta là ngươi không biết.”
“Ai mà biết được chứ?”
Lý Hữu Nhiên hỏi lại: “Ta thừa nhận bọn hắn rất khủng bố, nhưng bọn hắn chỉ biết chỉ định người ở tầng dưới chót chúng ta làm việc. Chúng ta là anh em, có thể cùng nhau kiếm tiền, sẽ không có ai tiết lộ tin tức.”
“Phạm vào quy củ đấy.”
Giọng nói của Uông Nam vang lên trong công viên yên tĩnh có chút buồn bã: “Chúng ta đều là thành viên của Cẩm Tú. Ngươi không hiểu những người này tàn nhẫn đến mức nào sao? Hơn nữa bọn hắn cũng rất tốt với chúng ta…”
“Là người thì phải có dã tâm.”
Giọng điệu của Lý Hữu Nhiên cũng trở nên kịch liệt: “Bọn hắn lợi dụng sự đau khổ của chúng ta để có chỗ đứng ở Nhật Bản và địa bàn của chính mình. Một khi rượu và thuốc lá bọn hắn buôn lậu đổ vào Shinjuku trong vài ngày tới, lợi nhuận sẽ tương đương với một đống tiền!”
“Chúng ta thì sao?”
Giọng điệu của Lý Hữu Nhiên càng lúc càng lớn: “Một nửa số tiền đó hẳn thuộc về chúng ta, nếu bọn hắn không đưa cho chúng ta, chúng ta sẽ tự mình lấy đi. Với việc buôn lậu, chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Sớm hay muộn, những người này sẽ phải đối mặt với sức mạnh của chúng ta.”
Uông Nam không thể tin được nhìn người bạn tốt nhiều năm của mình: “Ngươi trở nên tham lam như vậy từ khi nào vậy? Chúng ta có bao nhiêu anh em được bố trí công việc? Xét theo hành động của bọn hắn thì Cẩm Tú cũng không hề keo kiệt.”
“Không đủ. Phải cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Lý Hữu Nhiên tức giận nói: “Mọi người muốn giàu sang, không phải ổn định, ngươi không làm thì ta làm. Vậy ngươi đừng nói ta không giúp ngươi kiếm tiền.”
Phập.
Âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể cắt đứt tiếng gầm của Lý Hữu Nhiên, hắn không thể tin cúi đầu xuống.
Một con dao găm quân đội Hạ quốc đâm chéo từ xương sườn của hắn. Hắn thậm chí có thể cảm giác được tay cầm dao của Uông Nam vẫn không ngừng chuyển động.
Máu đỏ thẫm chảy xuống như giun đất.
“Vì sao…”
Sức lực trong cơ thể Lý Hữu Nhiên bị cơn đau kịch liệt tiêu hao, nhưng hắn là một người cực kỳ thông minh. Chỉ có những kẻ tàn ác mới sử dụng hung khí của quân đội. Từ điểm này hắn đã có thể xác định lý do Uông Nam muốn giết hắn.
“Nộ La Quyền có nhiều người như vậy, ta không thể để ngươi hại chết bọn hắn.”
Vẻ mặt Uông Nam vừa đau khổ vừa dữ tợn. Tay phải của hắn đột nhiên rút con dao găm quân đội ra, đâm một con dao khác vào ngực Lý Hữu Nhiên: “Mọi thứ về ngươi đều không có gì bí mật trong mắt ông chủ.”
Trong bóng tối, một cuộc giết chóc kết thúc lặng lẽ.

“Nam ca, người này là một nhân tài.”
Trong bóng tối ngoài tầm nhìn của Uông Nam, Tô Văn Văn và Tô Bình Nam đột nhiên xuất hiện.
Tô Văn Văn nhìn Lý Hữu Nhiên mềm oặt ngã xuống, không nhịn được nói: “Đòn tấn công của hội Sumiyoshi rất khốc liệt. Lý Hữu Nhiên có thể chỉ huy cuộc tấn công trong tình huống không có bất kỳ sự đề phòng nào. Tại sao không giữ lại mạng của hắn để công tội bù nhau?”
“Người này có dã tâm quá lớn, sẽ không cam nguyện làm kẻ dưới.”
Tô Bình Nam bình tĩnh nói: “Cho dù lần này chúng ta tha cho hắn, thay vì cảm kích, hắn sẽ cắm một cái gai vào lòng. Một cái gai sẽ khiến hắn càng ngày càng đáng sợ.”
Nhìn vẻ mặt vẫn còn chưa hiểu của Tô Văn Văn, Tô Bình Nam mỉm cười.
“Bản chất con người rất phức tạp, quy tắc của chúng ta cũng nghiêm ngặt như vậy. Ngươi không giết Lý Hữu Nhiên, trong lòng hắn sẽ không cảm kích ngươi. Hắn sẽ luôn thắc mắc liệu mình có còn giá trị hay không, liệu sau này mình có bị coi là đứa trẻ bị bỏ rơi hay không…”
“Khi nỗi sợ hãi này đạt đến đỉnh điểm, người này sẽ hành động theo bản năng chống lại chúng ta ngay cả khi hắn chỉ đang cố gắng bảo vệ mình. Đây là một kẻ đầy tham vọng. Chúng ta không thể gánh chịu nguy hiểm như vậy.”
Nam nhân vỗ vai người anh em mà hắn tin tưởng nhất: “Nếu có sự phản bội trên con đường chúng ta đang đi thì chỉ có một kết thúc.”
Tô Bình Nam làm động tác cắt cổ.
“Chém tận giết tuyệt, vĩnh viễn trừ hậu họa.”

Uông Nam dẫn theo mấy thanh niên chuyển thi thể của Lý Hữu Nhiên lên xe tải rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong suốt quá trình hắn không hề biết có một đôi mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
“Người của chúng ta vẫn quá ít.”
Tô Bình Nam nhìn Tô Văn Văn: “Mấy cái gai đã biến mất, tay cũng đã nhúng máu rồi. Đám người Nộ La Quyền này coi như đã có thể sử dụng được, có bọn hắn làm căn cứ sẽ không lo bị các lực lượng khác cắn trả, bước tiếp theo phải đẩy nhanh việc thu hút những người Hạ quốc nhập cư trái phép.”
Tô Văn Văn gật đầu: “Ta đã từng giúp đỡ một thanh niên tên là A Kiệt ở quán bar, nghe nói hắn là một thành viên rất khá trong hội, là anh em của một kẻ tên Thiết Đầu gì đó. Ta sẽ dựa vào mối quan hệ này để gõ cửa đám người đó.”
Tô Bình Nam châm một điếu xì gà: “Địa bàn của người nước N không thể chứa được nhiều người như vậy, ở Shinjuku lại có rất nhiều thế lực, ngươi nghĩ tiếp theo chúng ta nên thâu tóm thế lực nào.”
“Bang Tohoku, hội Fukusei, hội Dainan, thậm chí cả bang Thượng Hải đều có thể.”
Suy nghĩ của Tô Văn Văn đã thể hiện rất rõ: “Mặc dù đám người này đều độc lập chiến đấu, nhưng trong mắt những thế lực khác, bọn hắn đều là thế lực của người Hạ. Nếu chúng ta tấn công bọn hắn sẽ chỉ coi đó là một cuộc chiến nội bộ, sẽ không gây ra quá nhiều phản ứng.”
Tô Văn Văn vuốt cái đầu trọc của mình với giọng điệu khinh thường: “Dù sao trong thế giới ngầm của Nhật, chúng ta rất nổi tiếng trong các vụ việc đấu đá nội bộ.”
“Vậy thì chọn đám người của bang Thượng Hải đó trước.”
Tô Bình Nam đồng ý với ý kiến ​​​​của Tô Văn Văn: “Thường xuyên đi móc trộm thẻ tín dụng của những người già yếu bệnh tật, ta nhìn bọn hắn không vừa mắt.” Hết chương 2220.



Bạn cần đăng nhập để bình luận