Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1540. Gạt người



Chương 1540. Gạt người




“Vì sao bọn hắn không muốn gặp chúng ta?”
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Kim đỏ bừng vì tức: “Quốc gia của chúng ta sắp phá sản, đám gia hỏa phụ trách lại bận cái gì chứ?”
“Tiến thêm một bước.”
Hàn Thi Hiền vừa bất đắc dĩ vừa khinh thường: “Cuộc bầu cử sắp diễn ra, rất nhiều người đang chờ đợi cơ hội này. Đại nhân vật chúng ta muốn gặp đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Nữ nhân cười lạnh: “Dù sao quốc gia có phá sản, bọn hắn cũng sẽ không chết đói, chỉ là những người khác xui xẻo mà thôi.”
Thời gian không phụ người có lòng.
Ngay khi hai người đang trút nỗi bất bình trong lòng, một nhóm người bước ra khỏi tòa nhà W. Triệu Trấn Vũ, người mà bọn hắn đã đau khổ chờ đợi cả một ngày được bốn năm người bao vây chung quanh bước ra.
Hàn Thi Hiền lập tức bỏ ổ bánh mì trong tay xuống, vội chạy đến. Khi đối phương chuẩn bị lên xe, nàng vọt đến trước người đối phương.
“Thứ trưởng Triệu, làm phiền ngươi rồi.”
Hàn Thi Hiền thở hổn hển, cúi người chín mươi độ: “Chúng ta đang gặp nguy hiểm rất lớn, xin hãy cho ta một cơ hội để nói chuyện.”
Triệu Trấn Vũ ngừng bước, ra hiệu cho cấp dưới thả đối phương ra, sau đó hắn lên tiếng: “Một phút, lịch trình của ta rất chặt chẽ.”
“Là như thế này, ta phát hiện tất cả vốn nước ngoài đã bắt đầu rút khỏi đất nước của chúng, dự trữ ngoại hối của chúng ta không thể đối phó với bất kỳ biến động dữ dội nào.”
“Được rồi, ý của ngươi là khủng hoảng tài chính sắp đến. Ta hiểu.”
Triệu Trấn Vũ cắt ngang nữ nhân nói chuyện: “Ta vừa nói chuyện với chủ tịch ngân hàng của các ngươi vào mười phút trước. Hắn rất lạc quan.”
Biểu hiện của nam nhân rất nghiêm túc: “Ngươi đừng có gạt người.”
Gạt người?
Hàn Thi Hiền chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được một lời nhận xét như vậy.
Nữ nhân rất lo lắng, thậm chí không tiếc vượt quyền báo cáo, thật sự không hề có suy nghĩ vì mình trong đó. Nàng biết nếu quốc gia không làm gì cả, không biết sẽ có kết cục gì nữa.
Một khi hệ thống ngoại hối bị đánh bại, xứ sở kim chi sẽ hoàn toàn biến thành thiên đường tư bản, vô số kẻ háu ăn sẽ đổ xô đến, ngấu nghiến tất cả những thành quả mà xứ sở kim chi đã dày công tích lũy trong mấy chục năm qua.
Nhiều người sẽ nhảy lầu tự tử, nền kinh tế thị trường nhỏ non trẻ sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Triệu Trấn Vũ lên xe, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhân ngoài cửa sổ xe, sau đó ra lệnh cho lái xe rời đi.
Một lời bốn chữ là đủ, đây là sức hút của quyền lợi.
Hắn biết trọng lượng lời nói của mình.
Gạt người, nói ra thì nhẹ nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Xứ sở kim chi có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt. Chỉ cần Triệu Trấn Vũ còn tại vị một ngày, con đường làm quan của Hàn Thi Hiền sẽ bị chặn ngang hơn phân nửa.
Trừ phi nàng có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, nếu không ai cũng sẽ cân nhắc thái độ của hắn đối với Hàn Thi Hiền.
Chiếc xe đi xa.
Nữ nhân ngơ ngác nhìn người kia đi xa Hiển nhiên Hàn Thi Hiền không ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Nàng biết rõ tương lai mình sẽ phải đối mặt với những gì.
“Tổ trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trợ lý Tiểu Kim rụt rè hỏi, ánh mắt không che giấu được sự sợ hãi.
“Có một số việc phải làm, chủ tịch Quyền là một con heo.”
Có lẽ vì biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai, Hàn Thi Hiền không giấu giếm giọng điệu của mình: “Triệu Trấn Vũ là cơ hội duy nhất mà chúng ta có thể đánh động.”
Hàn Thi Hiền nhìn tòa nhà W bình thường rất uy nghiêm, đột nhiên cảm thấy bên trong tràn ngập mùi thối rữa.
“Chúng ta đuổi theo, xin thứ trưởng Triệu xem tài liệu mà ta chuẩn bị. Hắn là người thông minh.”
Nữ nhân hạ quyết tâm. Điều khiến nàng vui mừng chính là tất cả cấp dưới đi theo nàng không người nào e ngại lùi bước, ánh mắt của mọi người đều hiện lên sự kiên nghị.

Nữ nhân đã đoán đúng.
Triệu Trấn Vũ rất thông minh, khác với vẻ bề ngoài. Hắn biết đất nước mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
“Quyền Hải Hiếu làm chủ tịch ngân hàng trung ương xứ sở kim chi mười năm, khứu giác và cái nhìn đại cục lại không bằng một tổ trưởng.”
Nam nhân tựa lưng vào sau xe châm một điếu thuốc. Hắn sinh ra trong một gia đình bình dân, có thể trở thành người quyền lực nhất nhì hệ thống tài chính, tất nhiên không phải hạng giá áo túi cơm.
“Vâng.”
Thư ký Lưu Quang Thù cung kính nói: “Ngài Hàn, không biết nữ nhân kia có phá được lớp giấy cửa sổ đó hay không? Rất có thể khủng hoảng sẽ sớm xảy ra. Đến lúc đó…”
“Ngươi cho rằng nàng có can đảm và thời gian?”
Ánh mắt Triệu Trấn Vũ trở nên phức tạp: “Nàng quá đơn giản, không phá thì không xây được. Hiện tại, xứ sở kim chi phải thay đổi hoàn toàn. Ta chán việc bị thao túng và uy hiếp rồi. Ta mệt rồi. Thay vì cho phép những kẻ tấn công dân chủ phát triển, chi bằng để những người phù hợp chơi một trò chơi sinh tồn. Đây là cơ hội để thay đổi mọi thứ.”
Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.
Lái xe, thư ký và cả Triệu Trấn Vũ không nói gì thêm. Nhất là thư ký Lưu Quang không khỏi cảm thấy không đành lòng.
Giết người không nhất định phải dùng đao.
Những kẻ ác thực sự thường ẩn giấu rất sâu, hơn nữa những kẻ này có khả năng có những ưu điểm rõ ràng mà người bình thường đánh giá cao.
Ngươi chưa bao giờ ngờ rằng một nam nhân ăn nói khéo léo trò chuyện với ngươi về những bản nhạc về đêm của Chopin thực ra lại là một kiếm sĩ.
Lấy ví dụ đơn giản nhất.
Trong mắt người thường, Phác Hổ Ân có xấu xa hay không?
Đương nhiên xấu xa.
Bảy mạng người, chém giết trong bóng tối không chút kiêng kỵ, làm chuyện vô lương tâm. Hắn bị mọi người hắt hủi, nhưng cũng chỉ có bảy người chết.
Hơn nữa, bốn trong số bảy người này chết còn chưa hết tội.
Nhưng hắn vẫn bị đóng đinh vào cột ô nhục, thậm chí ba mẹ già của hắn còn phải chịu sự chỉ trỏ, dè bỉu của hàng xóm. Hết chương 1540.



Bạn cần đăng nhập để bình luận