Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1801. Kỷ Thiểu Quần



Chương 1801. Kỷ Thiểu Quần




“Rất tốt.”
Hoa Thiên đứng phía sau Điên Lưu, không thể nhìn thấy khóe miệng không được tự nhiên của Điên Lưu, ngược lại còn ném cho đối phương một chiếc sim điện thoại chưa đăng ký: “Mấy ngày nữa ta có một lô hàng, lần này ta muốn 70% giá, có vấn đề gì không?”
“Bảy mươi phần trăm? Thiên ca, ngươi như vậy là làm khó ta.”
Giọng điệu của Điên Lưu có chút do dự. Dựa theo quy tắc giang hồ, những loại hàng bẩn không có nguồn gốc này, 50% đã là cao tới mức không thể cao được nữa, yêu cầu này của đối phương rõ ràng là phá vỡ quy tắc.
Hoa Thiên rất hài lòng với phản ứng của đối phương, dưới con mắt của hắn, đây mới là đáp án chính xác nhất. Nam nhân mỉm cười, nói: “50%, ta sẽ đến tìm ngươi nữa.”
“Không được quay lại, chuẩn bị sẵn tiền mặt, ta muốn tiền cũ, số seri không được liên tiếp.”
Giọng nói của Hoa Thiên biến mất sau lưng Điên Lưu...

Hoa Thiên quả thực là có kinh nghiệm dày dặn. Trong lúc bước ra khỏi quán trà, hắn đã lộn ngược bộ quần áo lao động trong ngoài hai màu, đồng thời cong lưng xuống, nếu nhìn từ phía sau sẽ không một ai trong quán trà có thể nghĩ hắn và vị khách vừa rồi là một.
“A Đệ.”
Nam nhân cuối cùng đã gọi điện thoại cho nữ nhân của mình: “Là ta. Có được bao nhiêu súng?”
“Năm khẩu súng trường, bốn trăm viên đạn, còn có sáu quả lựu đạn.”
Trong điện thoại, A Đệ trả lời ngắn gọn khác thường.
“Ngươi không sao là tốt rồi.”
“Ba giờ chiều, gặp nhau ở khách sạn Phúc Ái đối diện tòa nhà Vĩnh Lợi, chú ý xem có ai bám đuôi không. Liên lạc sau.”
Hoa Thiên không nói gì thêm, dứt khoát cúp điện thoại, sau đó rút sim điện thoại ném xuống cống thoát nước, rồi đi thẳng về phía trước biến mất trong đám người.
Nghe thấy âm thanh vội vàng trong điện thoại, A Đệ với biểu cảm trầm mặc nhìn Lữ Tư Kiệt đang đứng bên cạnh: “Ngươi nghe thấy hết rồi chứ?”
Lữ Tư Kiệt gật đầu.
“Khi nào thì ta có thể lấy được tiền và rời khỏi Cảng thành?”
A Đệ nói: “Chính miệng đại ca các ngươi đã hứa, ta hy vọng hắn không phải là kẻ nói dối.”
“Ngươi không đáng để boss của ta bắt nạt.”
Lữ Tư Kiệt cười toe toét: “Nhưng chúng ta đều biết rõ sự gian xảo của Hoa Thiên, vì vậy vở diễn này ngươi bắt buộc phải diễn hết, ngươi không xuất hiện, hắn nhất định sẽ bỏ chạy. Ta không thích phiền phức.” “
“Tại sao các ngươi muốn hắn phải chết? Hắn không có chút xung đột gì về lợi ích với Hòa Ký các ngươi.”
Sau một thời gian dài hồi phục, nữ nhân cuối cùng đã lấy lại được phần nào sự sắc sảo trước đây, mà không phải là bị ám ảnh mãi về việc Hoa Thiên phản bội tình cảm của nàng.
“Cái chết của hắn có thể đặt dấu chấm hết cho một vài sự việc, cũng có thể làm cho rất nhiều sự việc càng thêm hoàn hảo.”
Lữ Tư Kiệt mỉm cười trả lời: “Hơn nữa, ai nói với ngươi chúng ta sẽ giết hắn?”
...
Đối với Tô Bình Nam mà nói, từ trước đến giờ thứ mà nam nhân coi trọng ở Hòa Ký không phải là tính bạo lực vốn có của nó, mà là mạng lưới quan hệ liên quan tới mọi mặt ở Cảng thành.
Trong mắt đám người Lý Thương Đông, mạng lưới ấy khiến bọn hắn kinh hồn táng đảm, nhưng nam nhân chưa thỏa mãn. Điều hắn muốn không chỉ là cắm sâu rễ vào tầng lớp dưới cùng, hắn muốn mở rộng các góc của mạng lưới này tới mọi tầng lớp.
“Kỷ Thiểu Quần, thanh tra cao cấp của tổ trọng án. Lưu Kiến Minh, thanh tra ban tình báo hình sự."
Rebecca vừa mô tả, vừa pha cốc trà Long Tỉnh đặt trước mặt nam nhân.
Mà trên mặt bàn của Tô Bình Nam, hồ sơ của hai nhân vật cấp trung của hệ thống cảnh sát được liệt kê một cách ấn tượng.
“Một là bên tình báo, làm việc cho một bà già, gần như hoàn toàn mục nát, nhưng vẫn có thể coi là còn có tình có nghĩa. Làm đến được chức vụ này cũng tính là không dễ dàng. Một là ngụy trang rất kỹ, nhưng lại bị Hàn Thâm cho ăn đến chết. Chúng ta xuất hiện tìm hắn hợp tác chính là cọng rơm cứu mạng của hắn.”
Nhìn bức ảnh của hai người, Tô Bình Nam cười đầy ẩn ý: "Ngươi xem dùng ai thì tốt hơn?"
“Kỷ Thiểu Quần.”
Sau khi suy nghĩ một lúc Rebecca trả lời.
“Tại sao?”
Tô Bình Nam ngẩng đầu lên: “Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ lựa chọn Lưu Kiến Minh, dù sao nền móng của hắn đặt ở đó, lại không bài chúng ta. Hơn nữa ban tình báo hình sự càng hữu dụng hơn đối với chúng ta.”
“Lúc này Kỷ Thiểu Quần đang nợ công ty tài chính lên đến năm trăm vạn, hắn sẵn sàng đặt cược mọi thứ. Chúng ta có thể dễ dàng kiểm soát điểm yếu của hắn. Còn Lưu Kiến Minh tính tình ngang ngược. Người này làm việc thường xuyên ngấm ngầm giở thủ đoạn, khiến ta cảm thấy không yên tâm. Ta cảm giác sẽ có ngày Hàn Thâm sẽ bị hắn cắn trả, dùng loại người này có vẻ không ổn.”
Rebecca đưa ra câu trả lời.
“Chúng ta không phải là Hàn Thâm. Buôn bán hàng trắng, có bao nhiêu người có được cái kết đẹp? Việc làm của bọn hắn, đến ông trời còn không chấp nhận được.”
Nói đến Hàn Thâm, thần sắc của Tô Bình Nam bất giác trở nên u lạnh. Kinh nghiệm của nam nhân trong hai kiếp khiến hắn cực kỳ chán ghét những thứ như hàng trắng.
Đúng là Tô Bình Nam làm việc rất tàn nhẫn, nhưng trong sâu thẳm hắn vẫn là tính cách giang hồ kiểu xưa. Vong mạng nhận được phú quý thì được, nhưng đụng vào hàng trắng thì đến loại người kiêu hùng như Tiểu Hồng Bào cũng cảm thấy quá thất đức.
Thị trường hàng trắng tại Cảng thành kể từ sau ngày suy tàn vẫn chưa một ai có thể thống nhất được thiên hạ. Sau nhiều thập kỷ gió tanh mưa máu, ngày tranh đêm đấu, hiện tại về cơ bản do ba gã khổng lồ độc quyền, các thế lực khác đều chỉ làm với quy mô nhỏ, không có tiếng nói. Hết chương 1801.



Bạn cần đăng nhập để bình luận