Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 427: Ta đã không còn là Tô An Tây trước kia nữa

Chương 427: Ta đã không còn là Tô An Tây trước kia nữa
Phòng của Tô Định Bắc.
Những con búp bê màu hồng đáng yêu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hai kệ sách.
Tủ sách rộng lớn chứa đầy sách tài chính kinh doanh, tài liệu và tâm lý học.
Tô Định Bắc uống một miếng canh giải rượu của Dương Quỳnh Ngọc, đứng dậy lấy ra quyển Nhà đầu tư Benjamin mà nàng đã đọc được một nửa, lật xem dưới ánh đèn.
Càng tham gia nhiều, Tô Định Bắc càng có thể hiểu được khó khăn của Tô Bình Nam, hơn nữa chuyện hôm nay đã mang lại cho Tô Định Bắc đủ rung động, làm cho nữ tử luôn thông minh như nàng cảm thấy sốt ruột. Nàng cần phải mau chóng trưởng thành. Tập đoàn Cẩm Tú cực kỳ lớn, ngành nghề trải dài rất đa dạng, mà Tô Bình Nam lại không hề có ý dừng bước, vẫn tham vọng bừng bừng xây dựng kế hoạch Nam Hải trong lòng hắn.
“Nhị ca muốn làm long vương, vậy thì mình sẽ giúp hắn làm.”
Trong ánh mắt Tô Định Bắc lộ ra sự kiên nghị.
Nếu nhị ca quá bận rộn, không thể dựa vào Tô Chấn Đông bất lực, không thể trông cậy vào Tô An Tây yếu đuối, thế thì Tô Định Bắc ta sẽ phải một mình làm việc của ba người, để nhị ca có thể thoải mái hơn một chút.
"Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên. Tô Định Bắc bị cắt đứt mạch suy nghĩ, nhướn mày nhìn lên thì thấy Tô An Tây mỉm cười đẩy cửa ra.
"A Bắc, vất vả vậy à?”
Tô An Tây dịu dàng sờ đầu Tô Định Bắc giống như đang sờ một con mèo nhỏ.
Tô Định Bắc hơi bất đắc dĩ gạt móng vuốt của chị gái ngốc nghếch này xuống, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Nhìn nụ cười của ngươi là ta biết ngay ngươi có việc, nói đi.”
Tô An Tây bị Tô Định Bắc gạt tay cũng không tức giận, ngược lại còn thuận tay nhéo cái mũi xinh đẹp của Tô Định Bắc.
"Giúp ta một việc quan trọng này với.”
Đột nhiên Tô Định Bắc bị véo mũi, vừa tức vừa giận, trừng mắt nhìn Tô An Tây mà không có cách gì.
Từ lúc Tô Định Bắc hiểu chuyện đã xem thường tính tình nhu nhược của Tô An Tây, nhưng trước giờ ở trước mặt Tô Định Bắc, Tô An Tây đều cực kỳ nhường nhịn, cực kỳ yêu thương muội muội mình, mặc dù phần lớn thời gian Tô Định Bắc cũng không tiếp nhận lòng tốt của nàng.
Gần đây Tô Định Bắc đã trải qua rất nhiều chuyện nên hiếm khi không nổi giận, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tô An Tây, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng ra được không?”
Tô An Tây hơi ngượng ngùng nói: "Hoạt động xã hội thực tế mà gần đây ta đã tham gia.”
Tô Định Bắc nhíu mày: "Lúc ta về nhà có nghe tẩu tẩu nói, có phải Truyền tải tình yêu gì đó không?”
“Phải.”
Tô An Tây nghiêng đầu giải thích rất nghiêm túc: "Hy vọng rằng hoạt động truyền tải tình yêu này sẽ thành công để tất cả trẻ em thất học ở Thiên Nam có sách để đọc.”
Tô Định Bắc buông tay ra: “Nói thẳng mục đích ngươi tìm ta đi.”
"Ta không có tiền.”
Tô An Tây hơi đáng thương nhìn Tô Định Bắc, nàng biết lão tứ nhất định có tiền. Nhị ca cực kỳ đánh giá cao lão tứ, nhất định trong tay A Bắc có rất nhiều tiền.
Tô Định Bắc nhìn chằm chằm Tô An Tây: “Mỗi tháng ngươi lấy không ít tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đều quyên góp toàn bộ?”
"Ừ.”
Tô An Tây gật đầu: “Lúc đầu ta cũng cảm thấy không có gì, nhưng khi tiếp xúc thì quả thật là những đứa trẻ kia thật sự quá đáng thương.”
Tô Định Bắc hỏi: "Vậy nên ngươi đã quyên góp tất cả?”
Tô An Tây tiếp tục gật đầu, vẫn là một bộ dáng đáng thương tội nghiệp.
"Được rồi, ngươi cần bao nhiêu?”
Tô Định Bắc không có cách gì với Tô An Tây, hơi bất đắc dĩ hỏi.
"Ngươi không hiểu ý của ta rồi, ta phát hiện việc làm này rất tốt cho tập đoàn Cẩm Tú.”
Lời nói của Tô An Tây khiến Tô Định Bắc hơi nhìn nàng với cặp mắt khác.
"Nói nghe thử xem?”
Tô Định Bắc thật sự có hứng thú.
"Gây dựng và truyền bá hình ảnh đẹp của công ty.”
Tô An Tây rõ ràng đã chuẩn bị trước: “Thứ nhất là có thể xoay chuyển những tin đồn bất lợi trong xã hội về công ty của nhị ca, thứ hai là cực kỳ có lợi với rất nhiều sản phẩm của Cẩm Tú.”
"Chúng ta đã gây quỹ vài lần ở quảng trường, bán vài món nước giải khát. Ta đột nhiên thấy rằng mọi người thực sự sẵn sàng mua những thứ này để có thể giúp đỡ người khác.”
Tô An Tây nói xong, Tô Định Bắc đã kinh ngạc mở to mắt.
"Ta cũng họ Tô.”
Nhìn ánh mắt Tô Định Bắc, Tô An Tây vẫn không ngừng nhéo cái mũi xinh đẹp của muội muội mình.
"Được rồi.”
Tô Định Bắc gật đầu: “Chuyện này không cần tìm nhị ca, ta có thể phụ trách hạng mục này ở Cẩm Tú.”
Tô An Tây gật đầu: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn.”
Nhìn Tô An Tây xoay người, Tô Định Bắc nhịn không được hỏi: "Ngươi đã thay đổi từ lúc nào vậy, thay đổi thật là lớn.”
“Là ngươi không phát hiện ra mà thôi.”
Tô An Tây mỉm cười: “Từ khoảnh khắc theo nhị ca ở trường đại học, ta đã không còn là Tô An Tây trước kia nữa.”

Rebecca trở về Cảng thành, ngoại trừ đồng nghiệp Tô Văn Văn ra còn có thêm một người trung niên tóc hoa râm tên là Trần Thủy.
Vẫn là phòng băng cũ ở Đồn Môn, vẫn là vị trí trong góc lầu hai, nhưng Tả Thủ nay đã hoàn toàn khác, chiếc Rolex vàng trên cổ tay và bím tóc bẩn đặc trưng của người da đen khiến hắn có vẻ hăng hái hơn.
"Ông chủ, thêm một bát cháo trứng muối.”
Tả Thủ hét lên, trong giọng nói ẩn chứa lửa giận và bất an. Hắn đã ăn đến bát cháo thứ ba mà người gọi hắn tới vẫn không xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận