Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2544. Bentley màu đen



Chương 2544. Bentley màu đen




Cũng không biết đã đi được bao lâu.
Một giọt mưa lạnh từ trên trời rơi xuống má, khiến trung sĩ Tào cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ hồ.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không biết từ khi nào bầu trời vốn có vầng trăng sáng đã bị mây đen bao phủ, mây đen cùng những tia sét vàng chói lảng vảng trong đó đã nói cho hắn biết, đêm nay sẽ có một trận mưa lớn.
Ông trời cũng lật mặt quay lưng lại với hắn.
Vừa bước thêm được vài bước, thì một cơn gió mạnh lẫn với những hạt mưa nặng hạt đập vào đầu và mặt hắn. Chỉ trong vòng vài phút, cơn mưa lớn đã biến bộ đồ mà trung sĩ Tào mặc để đi dự tiệc trở nên nhăn nhúm bẩn thỉu.
Điều này khiến trung sĩ Tào tự nhiên có chút cáu kỉnh.
Bộ đồ này là một trong số ít bộ đồ hắn có thể mặc đi gặp gỡ mọi người, bình thường trung sĩ Tào cực kỳ trân trọng nó. Thậm chí chưa bao giờ mang ra tiệm giặt khô, mỗi lần mặc xong đều tự mình giặt kỹ trước khi cất vào tủ.
Không phải hắn coi trọng bộ quần áo, mà là trung sĩ Tào không quên được câu chuyện hắn nghe từ người bạn của mình.
Người kể chuyện là ai, hắn đã không còn nhỡ rõ, nhưng nội dung lại rất rõ ràng.
Bạn hắn nói rằng ánh mắt của những lãnh đạo cấp cao đều rất độc. Trong mắt bọn hắn, bất kỳ bộ âu phục đắt tiền nào nếu giặt quá nhiều lần sẽ mất đi độ sáng bóng ban đầu, mà những người đó sẽ chỉ nhìn qua là biết.
Đến khi đó, sự coi thường và khinh bỉ của đối phương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Đối với một người đang nỗ lực leo lên vị trí cao hơn, nếu ngay cả quần áo để tham dự những dịp cao cấp cũng không có, thì hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả. Bộ quần áo này là thứ mà vợ chồng hắn đã tiết kiệm rất lâu mới mua được.
Nhà dột mà mưa đêm lại không ngớt.
Nhà hàng tư nhân cao cấp nơi Thôi Kỷ Hiền chiêu đãi khách cách trạm xe buýt gần ba km. Có lẽ trong mắt lãnh đạo nhà hàng, nếu không có ô tô thì người ta không thể tiêu tiền ở một nơi như vậy.
Tương tự, tài xế taxi cũng có quan điểm giống ông chủ, nên không có ý định qua đây đón khách. Dù sao cũng không có nhiều người đi xe taxi ở đây, thay vì đánh liều đến đây kiếm khách, bọn hắn thà đi ăn một bát ramen thơm ngon.
Điều này cũng dẫn đến việc trung sĩ Tào bị dầm mưa hơn mười phút vẫn không tìm thấy xe taxi, điều khiến hắn khó chịu nhất không phải là cơn mưa dữ dội bất ngờ ập đến mà là ánh mắt khinh thường và thương hại của những người ngồi trên xe đi qua.
Sau một thời gian dài giằng co giữa lòng tự trọng đáng thương và bộ vest hàng hiệu đắt tiền, cuối cùng trung sĩ Tào nghiến răng nghiến lợi không đủ can đảm để mua một bộ vest khác giúp hắn tự tin đi đến những nơi cao cấp.
Hắn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác nữa, mà tức giận cởi bộ vest ra, ôm nó trong tay rồi chạy điên cuồng dưới mưa.
Trong lúc kích động tột độ, trung sĩ Tào không hề cảm thấy lạnh!
Toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn lên má, nam nhân đang điên cuồng chạy thậm chí còn nghi ngờ mưa lạnh sẽ bốc hơi khi rơi vào cơ thể mình, bởi vì lần đầu tiên sau ba mươi năm hắn cảm thấy nhục nhã, cảm thấy cuộc đời thật bất công!
Tại sao những người khác sinh ra đã ở vạch đích?
Tại sao mình chỉ có thể khổ sở tranh đấu làm trâu làm ngựa!
Bản thân nghiên cứu vất vả suốt bốn năm làm ra kế hoạch tác chiến huấn luyện phối hợp tấn công mặt đất đã giúp tiểu đoàn trưởng khi đó giành được cơ hội được thăng cấp hai cấp liên tiếp! Mà bản thân thì không đạt được gì cả! Điều quá đáng hơn là bản thân thậm chí còn không được nói cho ai biết bí mật này!
Có thể nói đội hình chiến đấu bảy bảy mà xứ sở kim chi tự hào hiện nay là do chính tay hắn tạo ra!
“Rầm!”
Mưa lớn khiến tầm nhìn trên đường bị hạn chế, trung sĩ Tào quá kích động nên không chú ý tình hình trên đường, trong cơn mưa, một chiếc ô tô màu đen chạy tới đã tông vào người nam nhân.
Rất may là do trời mưa nên xe chạy không nhanh lắm.
Nhưng cho dù là vậy, toàn thân trung sĩ Tào vẫn bị hất tung lên không trung, bay đi vài mét trước khi nặng nề đáp xuống mặt đường trơn trượt, ngay cả bộ quần áo hắn đang ôm chặt cũng rơi xuống mặt đường.
Chỉ trong vài giây, cơn mưa lớn và bùn bắn tung tóe do các phương tiện đi qua khiến màu sắc ban đầu của bộ đồ hoàn toàn biến mất. Trong cơn tuyệt vọng và cơn đau trên cơ thể, nam nhân cố gắng đứng dậy, chạy về phía bộ âu phục đã không còn nguyên vẹn.
Mà chiếc xe gây tai nạn cũng từ từ dừng lại trước mặt hắn dưới trời mưa.
Ánh đèn xe xuyên qua màn mưa khiến trung sĩ Tào nheo mắt lại, dưới ánh sáng mạnh có thể thấy rõ bộ dạng thê thảm của nam nhân trong cơn mưa lớn.
Trung sĩ Tào dùng tay phải che mắt nhìn chiếc xe đã khiến mình trở nên như vậy.
Một chiếc Bentley màu đen.
Chiếc xe Bentley đen như nước sơn đàn piano toát ra cảm giác ngột ngạt khiến nam nhân khó thở, những hạt mưa đập vào thùng xe bắn tung tóe, dưới ánh đèn đường mờ ảo, nó tỏa ra ánh sáng quyến rũ mà huyền bí.
Cửa xe mở ra, một thanh niên cau mày nhìn một người trung niên hơn mình chục tuổi, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường.
“Người chưa chết là được.”
Đối phương không thèm xuống xe, chỉ liếc nhìn qua bộ dạng bẩn thỉu của trung sĩ Tào và bộ vest xộc xệch trên mặt đất mà cười toe toét, sau đó thản nhiên ném một xấp tiền dày vào mặt trung sĩ Tào.
Trung sĩ Tào theo bản năng nhận tiền.
Nam nhân cúi đầu nhìn xuống, thấy có những tờ đô la Mỹ màu xanh. Một xấp tiền mười nghìn đô la Mỹ ném cho hắn như ném rác.
“Tự mình đến bệnh viện, nếu không chết thì tìm nơi mua quần áo mà thay đi. Nếu còn có vấn đề, đây là danh thiếp luật sư của ta.”
Nam thanh niên ném một tấm danh thiếp khác xuống mặt đường lầy lội rồi đóng cửa xe lại.
Chiếc xe nghênh ngang lao đi... Hết chương 2544.



Bạn cần đăng nhập để bình luận