Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2683

Chương 2683Chương 2683
Trong lúc tâm trạng chán nản này, cô gái đã gặp Tiết Bảo Thoa tại một bữa tiệc từ thiện.
Một nam nhân trung niên với vẻ ngoài tuấn tú, khí chất u sầu và toàn thân mang dáng vẻ thần bí có sức sát thương cực lớn đối với Vương Hữu Thành - một cô gái sinh ra đã được ngậm thìa vàng, tò mò về mọi thứ chưa biết.
Đặc biệt là khi nam nhân mặc vest trắng ngồi trước đàn piano một mình đánh đàn và hát, vẻ quyến rũ mà hắn thể hiện hoàn toàn khiến Vương Hữu Thành say đắm.
Ngươi có thể nghi ngờ khả năng kinh doanh của con nhà giàu, nhưng ngươi không thể nghi ngờ khả năng thưởng thức của bọn hắn.
Vì vậy Vương Hữu Thành lập tức đánh giá cao điểm sáng của nam nhân này.
Bất luận là Tiết Bảo Thoa thể hiện trình độ chơi piano gần đến cấp mười hay là giọng hát cao của hắn, tất cả đều đánh vào trái tim của Vương đại tiểu thư.
Có cô gái nào không nuối tiếc tuổi thanh xuân?
Chuyện xảy ra tiếp theo đương nhiên là Vương đại tiểu thư điên cuồng theo đuổi nam nhân có tên Tiết Bảo Thoa này.
Khi nói ra lời này, trong mắt Tiết Bảo Thoa lộ vẻ u sầu khiến Vương đại tiểu thư cảm thấy đau lòng.
Ngươi có thể cho rằng Giá Thế Đường là một tổ chức thấp, cũng có thể cho rằng bọn hắn chỉ là những tên khốn nạn hút máu phụ nữ. Nhưng việc này không có nghĩa là mười hai Kim Thoa không có chút lương tâm.
Đối mặt với cô gái đang khóc, hắn nghiêm túc nói cho cô gái trẻ xinh đẹp ngây thơ này lý do mình từ chối.
Tiết Bảo Thoa trong mười hai Kim Thoa rất kiêu ngạo, mặc dù hắn động lòng, nhưng vẫn từ chối sự theo đuổi của Vương đại tiểu thư.
Người tốt có thể làm việc xấu, người xấu cũng có thể làm việc tốt.
"Người giang hồ lưỡi đao liếm máu, bàn tay cũng đầy máu tanh, chúng ta không thể đi chung đường."
Tiết Bảo Thoa cảm động trước sự ngây thơ và tình yêu trong sáng của nữ nhân.
Đây là căn bệnh chung của con người, và Vương đại tiểu thư cũng không ngoại lệ. Sau khi nỗ lực theo đuổi không có kết quả, nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái không thể thoát ra được.
“Ta tin vào định mệnh."
Cái gì càng khó có được thì càng quý giá.
"Hơn nữa trong những năm qua, đã có mười mấy người từng giữ vị trí đầu trong mười hai Kim Thoa của Giá Thế Đường, nhưng không có ai sống sót qua ba mươi lăm tuổi."
Cô gái có chút vụng về nhưng rất dễ thương lấy ra chiếc đồng hồ thủ công mà nàng đã bỏ ra rất nhiều tiền mua từ Tây Âu về để tặng cho nam nhân.
"Nếu như có thứ ngươi thích, ta sẽ mua nó cho ngươi."
Hôm nay có bữa tiệc do một thương hội Quan Thành tổ chức, sau khi biết thông tin Tiết Bảo Thoa tham dự, Vương Hữu Thành lập tức lái xe hơn ba trăm sáu mươi kilomet không mời mà đến. "Buổi triển lãm tranh của Porter tiên sinh gần đây được tổ chức tại trung tâm triển lãm hội nghị Cảng thành, không phải ngươi thích phong cách của hắn lắm sao? Chúng ta cùng đi xem nhé?"
"Ngươi thích những bộ âu phục phong cách Anh quốc. Chiếc đồng hồ này hoàn toàn phù hợp với bộ đồ màu xanh của ngươi..."
Sự giàu có của gia tộc không biến Vương Hữu Thành thành một đứa trẻ được nuông chiều, ngược lại nàng có sự dịu dàng mà rất nhiều cô gái không có.
Tiết Bảo Thoa mặc bộ đồ trắng vẫn lắc đầu.
"Gần đây ta bận quá, không có thời gian."
Vương Hữu Thành sững sờ, sau đó gượng cười đưa ra lời thỉnh cầu thứ hai.
"Sinh nhật thứ ba mươi lăm của ngươi sẽ diễn ra trong một tuần nữa phải không?"
Vương đại tiểu thư chưa kịp nói xong, Tiết Bảo Thoa đã biểu thị từ chối.
Sau khi bị từ chối hai lần liên tiếp, cô gái vẫn nói nhẹ nhàng như gió: "Sau khi qua sinh nhật thứ ba mươi lăm, chẳng phải ngươi không còn lo lắng cái mà ngươi gọi là định mệnh nữa sao?"
Tiết Bảo Thoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của cô gái, cuối cùng vẫn không giữ được lập trường, dưới ánh mắt mong chờ của Vương Hữu Thành, hắn chậm rãi gật đầu.
"Yeahl"
Tính cách hướng nội của Vương Hữu Thành khiến cô gái mặc dù đang rất vui vẻ song cũng chỉ dám thận trọng làm động tác nắm hai tay ăn mừng.
"Vậy khi đó ngươi có chấp nhận ta không?”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen dài của cô gái bị cuốn bay lên nhẹ nhàng, váy liền thân có dây màu xanh đậm khiến chiếc cổ thon như thiên nga của cô gái hiện ra trong mắt Tiết Bảo Thoa.
Phương Nam có người đẹp, nghiêng nước nghiêng thành.
"Được..."
Tiết Bảo Thoa giọng nói có chút khàn khàn đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được chuyện mình nên làm nhất trong quãng đời còn lại.
Cùng cô gái thuần khiết này đi du lịch khắp thế giới, sau đó hạnh phúc đến bạc đầu.
Cái gì mà giang hồ phân tranh, cái gì mà Giá Thế Đường!
Đều vứt bỏ hết.
Sau bao năm vất vả như vậy, mình đã không còn nợ ân huệ của Chiêu Quân đại nhân nữa.
"Nếu có thể phá vỡ vận mệnh, ta sẽ đồng ý với ngươi."
Tiết Bảo Thoa chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Bảo Thoa tỷ, đã lâu không gặp."
Nhiếp Bảo Bảo mặc một chiếc váy đen hở lưng, khoe trọn vóc dáng duyên dáng và nóng bỏng, được mấy nam nhân với khuôn mặt sắc lạnh vây quanh xuất hiện trước mặt Tiết Bảo Thoa và Vương Hữu Thành.
"Lâu rồi không gặp."
Nhìn nữ nhân trước mặt, Tiết Bảo Thoa nheo mắt lại, vẻ mặt từ bình tĩnh chuyển sang biểu cảm mà Vương Hữu Thành chưa từng thấy.
Mặc dù Nhiếp Bảo Bảo trước đây có tiếng là đại tỷ trong giới kỹ viện Quảng Đông, nhưng trước mặt một ông chủ như Tiết Bảo Thoa, nàng chẳng khác gì một chuyện cười.
Nhưng hôm nay thì khác.
Tiết Bảo Thoa của Giá Thế Đường thông tin nhạy bén làm sao có thể không biết đối phương đã thay đổi thân phận?
Hiện tại Nhiếp Bảo Bảo không còn là con kiến hắn có thể dễ dàng giãm chết, mà đã là đại diện của con quái vật phương Bắc.
Cẩm Tú tỉnh Thiên Naml
Bạn cần đăng nhập để bình luận