Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1035 - Chu Bát



Chương 1035 - Chu Bát




Chương 1035: Chu Bát
“Vốn dĩ không có ai thay thế được ta. Việc Trương Tập sa lưới là một lần hợp tác giữa bọn ta, ta cũng nhân cơ hội này bày tỏ thái độ thân thiện với Cẩm Tú.”
“Nhưng bây giờ thì khác rồi.”
Kỳ Đồng Uỷ đứng dậy, dập tắt tàn thuốc trong tay: “Đầu óc và thủ đoạn của Phùng Kiến Quốc không đủ, nhưng hắn có một ưu điểm, đó là nghe lời.”
“Ý của ngươi là?”
Đôi mắt đẹp của Cao Tiểu Cầm mở to: “Đây là kế hoạch của Tiểu Hồng Bào sao? Hắn muốn nâng đỡ Phùng Kiến Quốc nhận chức?”
“Không phải là không có khả năng này.”
Kỳ Đồng Uỷ rất bình tĩnh: “Có lẽ hắn cảm thấy ta từ chối lòng tốt của hắn, vậy nên hắn muốn tìm người thay thế. Phải biết rằng thời đại này tạo nên anh hùng không hề khó.”
“Ngươi cũng là anh hùng.”
Cao Tiểu Cầm nhìn nam nhân với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Ta không phải, và ta cũng không muốn trở thành anh hùng.”
Giọng nói của Kỳ Đồng Uỷ trở nên kích động: “Năm đó, ta bị trúng ba viên đạn, nhưng không thể đổi một cơ hội công bằng. Lúc đó ta nhận ra rằng anh hùng không vượt qua được quyền lực.”
“Anh hùng là cái gì chứ? Chỉ là công cụ trước quyền lực mà thôi!”
Bầu không khí trầm xuống, Cao Tiểu Cầm nhẹ nhàng nép vào trong lòng nam nhân: “Vậy chúng ta không làm anh hùng là được.”
“Ngươi về Lâm Hải một chuyến, trong nhà có một thùng rượu vang thượng hạng. Ngươi mang đi gặp Tô Bình Nam một lần, nói ta rất thích bức tranh kia, và đây là quà cảm ơn.”
Kỳ Đồng Uỷ nhanh chóng lấy lại tâm trạng: “Hãy nói với hắn rằng ngươi muốn làm ăn. Kỳ Đồng Uỷ ta sẽ không bao giờ cạn tàu ráo máng và cũng sẽ không hai lòng. Nếu Tô Bình Nam hắn đã muốn mời chào, vậy thì để xem hắn có thể làm ta hài lòng hay không. Nếu như có thể, ta không ngại làm việc cho hắn.”
“Được.”
Cao Tiểu Cầm gật đầu, hai tay ôm lấy hắn với ánh mắt mơ màng: “Hãy ôm chặt ta.”

Ở Côn thành, khi các bậc tiền bối của tam giới cửu lưu nhắc đến Nhậm Cửu danh tiếng lẫy lừng, nhất định phải nhắc đến một cái tên khác, đó chính là Chu Chính.
Chu Bát Nhậm Cửu.
Hai người này đã cùng nhau vượt qua sóng gió hơn hai mươi năm, có thể nói là đối tác hoàng kim của nhau. Nhậm Cửu có được gia nghiệp ngày hôm nay là nhờ có sự góp sức của Chu Bát.
Nhậm Cửu đã già, Chu Bát cũng không còn trẻ.
Nhưng gần đây Chu Bát rất không hài lòng.
Lý do rất đơn giản, Nhậm Cửu sức khỏe ngày càng sa sút vậy mà lại muốn giao sản nghiệp cho cháu trai của mình, thay vì là người bạn già đã làm trâu làm ngựa cho hắn gần hai mươi năm.
Đây cũng là lý do chính khiến hắn bằng lòng cung cấp thông tin cho Đỗ Cửu. Hắn muốn mượn con dao sắc bén Cẩm Tú này cắt đứt uy danh thâm căn cố đế của Nhậm Cửu.
Nhậm Cửu quá điên rồ.
Chu Bát hắn đã sớm nghe về tên tuổi và sự tích của Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam. Lúc Nhậm Cửu còn đang khăng khăng chống lại Tô Bình Nam, Chu Bát biết rằng cơ hội của mình đã đến.
Hắn không phải tên Nhậm Cửu gia cố chấp bảo thủ kia, Chu Bát biết thế lực của Cẩm Tú đáng sợ như thế nào, và đây là cơ hội ngàn năm có một của hắn.
Ở Thải Vân Chi Nam Côn thành, Nhậm Cửu có Đàm Thiên Quan ở sau lưng không phải là thứ mà hắn có thể lay chuyển. Huống chi, thế lực và tuyến đường kiếm tiền của hắn đã bị giảm xuống trong ngần ấy năm. Nhưng con hổ dữ Cẩm Tú này có thể phá vỡ tất cả những chuyện này.
Nhưng hắn không ngờ Tiểu Hồng Bào lại ra tay thô bạo như vậy, và hắn cũng không ngờ Nhậm Cửu lại điên khùng giúp Đàm Thiên Quan chuyển hàng. Do đó, khi hắn nghe tin Nhậm Cửu rời khỏi Thải Vân Chi Nam đến Miến Điện, hắn đã không phản ứng kịp.
“Bát gia, có người muốn gặp ngươi.”
A Bưu gõ cửa văn phòng của Chu Chính, cúi người nói với giọng điệu lo lắng: “Là rồng vượt sông. Người dẫn đầu là một nữ nhân xinh đẹp mặc áo đỏ và sáu bảy nam nhân khác. Có lẽ rất khó chơi.”
Chu Chính lập tức biết là ai đến.
Người đã từng là Phật gia đánh đâu thắng đó của Hải Đông Thành, và cũng là một trong những cánh tay đắc lực của Đại Trùng ở Thiên Nam, Mộ Dung Thanh Thanh.
Hắn có chút trầm mặc.
Chu Chính không hiểu tại sao đối phương lại muốn gióng trống khua chiêng đến gặp mình như vậy. Dù sao thì đây cũng là Côn thành, vậy nên tin tức này không thể giấu được Nhậm Cửu gia.
Điện thoại reo lên.
Chu Chính nhìn số máy gọi đến, là Đỗ Cửu gọi từ Thiên Nam.
Sau khi vẫy tay ra hiệu cho A Bưu ra ngoài, Chu Chính bắt máy: “Cửu ca ngươi có ý gì? Làm như vậy sẽ giết chết ta mất.”
“Đã đến lúc lộ diện rồi.”
Giọng nói của Đỗ Cửu rất bình tĩnh: “Ngươi giấu bọn hắn làm gì, hiện tại Nhậm Cửu đã chạy trốn, lão đại hỏi ngươi có hứng thú nuốt chửng mạng lưới của hắn với Cẩm Tú hay không.”
“Ý ngươi là?”
Giọng nói của Chu Chính có chút run rẩy.
“Đuổi được Nhậm Cửu, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Đỗ Cửu cười nói, giọng điệu vô cùng tự tin.
Hứng thú thì chắc chắn có, nhưng thế lực của Nhậm Cửu quá mạnh, Chu Bát vẫn còn một chút do dự.
“Vụ án lớn ở Thiên Nam đã vượt quá giới hạn. Đây là cơ hội tốt nhất để đóng đinh hắn.”
Đỗ Cửu cười nói: “Lão đại có nói, không cần ép buộc. Ngươi quyết định thế nào là lựa chọn của ngươi.”
“Lựa chọn của ta?”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Bát quyết định đánh cược một phen.
“A Bưu, mở cửa đón khách.”
Cảnh tượng Chu Bát đi ra khỏi tiệm cầm đồ đã bị rất nhiều người nhìn thấy, nhưng lúc đó rất ít người biết rằng, đây sẽ là khởi đầu của một sự thay đổi.
Chu Bát làm đủ mọi vẻ mặt, tự mình pha trà cho mấy người này, sau đó còn lấy ra Phổ Nhĩ thượng phẩm. Nhìn tổ hợp một nữ sáu nam trước mặt, trên mặt hắn là nụ cười tươi như hoa.
A Bưu có thể nhìn ra ông chủ của mình đang cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận