Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2365. Kế hoạch tám năm cho Thiên Nam



Chương 2365. Kế hoạch tám năm cho Thiên Nam




"Ngài ổn chứ?"
Thư ký Tiểu Tô gọi một hồi khiến Tô Trung Hòa sực tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay đã cháy đến đầu lọc.
"Chúng ta đã liên hệ với sân bay. Nhưng ngài muốn đi Thịnh Kinh, vậy có cần hủy cuộc họp lúc rưỡi không?"
"Không cần."
Tô Trung Hòa đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn xua tay: "Xóa bỏ nội dung cuộc họp đã định ra đi, ta sẽ viết một bài phát biểu mới."
Nam nhân cúi xuống, nghiêm túc lau sạch đôi giày da đã hơi sờn kia, thậm chí còn nghiêm túc dậm chân vài cái cho gót giày có phần lỏng lẻo trở về vị trí cũ.
Sau đó, Tô Trung Hòa lại cài chiếc bút máy hiệu Anh Hùng mà mình mang đến Thiên Nam vào túi áo sơ mi.
Hắn biết cuộc đời chính trị của mình đã kết thúc. Nhưng hắn phải để lại cho Thiên Nam một một thứ, dù sao cũng phải nói cho cấp dưới một số kế hoạch mà hắn đã cân nhắc rất lâu.
Về chuyện sau khi mình đi rồi, những chính sách và phương châm này có được thực hiện hay không, hiện tại Tô Trung Hòa không để ý.
Hắn không thẹn với lương tâm.
Tô Trung Hòa hạ màn.

Phòng họp cao cấp nhất trong ủy ban tỉnh Thiên Nam không lớn lắm, chỉ rộng hơn một trăm bảy mươi mét vuông mà thôi.
Không phải ủy ban keo kiệt, mà là ngưỡng cửa phòng họp này rất cao, rất ít người có thể đi qua.
Sau khi vào phòng, Tô Trung Hòa không ngồi vào ghế chủ vị như mọi khi, mà dùng ánh mắt phức tạp ngắm nghía mọi thứ xung quanh.
Giới chính trị là vô tình nhất, nhất là ở vị trí này của hắn. Muốn Đông Sơn tái khởi gần như là chuyện không thể nào. Hắn phải ghi nhớ tất thảy những thứ này, ghi nhớ từng cành cây ngọn cỏ ở thời kỳ đỉnh cao quyền lực.
Phòng họp được trang hoàng rất hoành tráng.
Sàn và tường được lát bằng đá cẩm thạch hoa văn hình mây, phối hợp với đồ dùng đậm chất cổ điển tạo cảm giác trang nghiêm cho phòng họp.
Phương án trang hoàng này là do Tô Trung Hòa đích thân quyết định.
Giới chính trị Hạ quốc thập niên 90 có một quy tắc ngầm bất thành văn, đó là mỗi lần thay ông chủ mới đều phải trang trí lại phòng làm việc và phòng họp thường dùng một lượt, và Tô Trung Hòa cũng không ngoại lệ.
Biểu hiện của các ủy viên cấp bậc tuần phủ hôm nay rất kỳ lạ. Ngoại trừ Quý Xương Minh sắc mặt tái nhợt, đứng ngồi không yên ra, những người khác đều giữ im lặng lạ thường.
Hiển nhiên nội dung của cuộc điện thoại bí mật kia không hề tuyệt mật.
Tô Trung Hòa chậm rãi ngồi xuống, sau đó xua tay nói với những người bên dưới.
"Nội dung cuộc họp hôm nay vốn là nghiên cứu và thảo luận về cải cách kinh tế Thiên Nam, làm thế nào để phản đối hủ bại, đề xướng thanh liêm."
Những người bên dưới vỗ tay theo thường lệ.
"Nhưng hôm nay ta tùy hứng một lần, sửa đổi đề tài thảo luận."
Tô Trung Hòa giơ tay phải lên, đến khi mọi người yên tĩnh lại, hắn mới mỉm cười nói tiếp: "Ta sẽ nói về cương lĩnh phát triển của Thiên Nam. Nhưng trước khi phát biểu, ta muốn giải thích một chút, đây chỉ là ý kiến cá nhân, cách nhìn nhận vấn đề từ góc độ của ta, không phải là thái độ của chính phủ."
Lần này bên dưới không có tiếng vỗ tay.
Hiện tại kẻ ngu cũng nhìn ra Tô Trung Hòa không bình thường. Một người có tư tưởng chính trị chín chắn sẽ không làm bậy trên bục như vậy.
"Còn ngồi trên ghế ông chủ ngày nào thì phải làm việc ngày đó. Chúng ta không thể phủ nhận một điều, đó là ít nhiều gì chúng ta đều được hưởng đặc quyền hơn người dân."
Tô Trung Hòa không vòng vo, mà nói rất trực tiếp.
"Vì vậy chúng ta phải sờ vào lương tâm, làm được mấy chữ này: ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất đều không thẹn với lương tâm." Những người bên dưới vẫn giữ im lặng, nhưng mọi người đã dời mắt từ Tô Trung Hòa sang Cố Thanh Tùng ở bên trái.
Mọi người gật đầu tán thành, bắt đầu vỗ tay. Tức thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tô Trung Hòa cười hờ hững, giơ cuốn sổ màu đen trong tay lên.
"Trước khi đến Thiên Nam ta đã chuẩn bị rất nhiều, điều tra nghiên cứu kỹ càng lịch sử phát triển của Thiên Nam trong gần ba mươi năm nay. Bao gồm cả nguyên nhân tại sao một doanh nghiệp lớn có quy mô bảy mươi triệu người phá sản, ta cũng có luận chứng."
"Ban đầu nội dung có ta lên tới tám mươi nghìn chữ, mỗi một dữ liệu kinh tế đều được liệt kê trong đó. Sau đó, các dữ liệu và chính sách mâu thuẫn với nhau, ta bắt đầu chắt lọc tóm lược, cho tới bây giờ chỉ còn hơn mười nghìn chữ."
"Ta tới châu Âu kêu gọi đầu tư là vì hùa theo đại cục ư? Sai rồi, là vì một số kế hoạch trong tài liệu này mà thôi."
Lần này Tô Trung Hòa không nhìn những người bên dưới nữa mà nhìn thẳng vào Cố Thanh Tùng. Hiển nhiên những lời này là muốn nói cho đối phương nghe.
"Căn cứ vào những dữ liệu này, ta đã lập ra kế hoạch tám năm cho Thiên Nam."
Giọng điệu của Tô Trung Hòa bình tĩnh: "Thứ nhất, không thể để tư nhân hoàn toàn kiểm soát các loại tài nguyên sẵn có, nhất định phải để nhà nước dẫn đầu. Đây là căn bản."
"Ví dụ như mỏ đồng, vật liệu đá, thậm chí tài nguyên cảng chúng ta cũng cực kỳ lãng phí tài nguyên. Làm lớn làm mạnh có hiệu quả hơn doanh nghiệp trong tỉnh nhắm mắt làm liều rất nhiều."
Tất cả mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, bởi vì mấy doanh nghiệp được Tô Trung Hòa nhắc tới đều có một bóng dáng tham dự.
Tập đoàn Cẩm Tú.
"Thứ hai, ba huyện Lâm Hải là điểm tựa phát triển của nền kinh tế Thiên Nam, dù sao vị trí địa lý của Thiên Nam cũng không tốt, khiến chúng ta có một số bất lợi nhất định trong việc cạnh tranh kinh tế với các tỉnh lớn khác. Vì vậy, hải cảng là một điểm hữu dụng nhất."
"Sáp nhập huyện vào thành phố, sáp nhập ba huyện Lâm Hải và thành phố cảng Hải Châu thành một thành phố mới, chuyển dời trung tâm kinh tế chính trị, đồng thời khơi thông kênh đào nội địa và giao lưu với nước ngoài. Ta tin rằng nền kinh tế Thiên Nam chúng ta sẽ phát triển nhanh chóng."
"Thứ ba, chỉnh hợp tài nguyên dệt may, giành trước Nghĩa Ô tỉnh Chiết thực hiện kinh tế kinh doanh nhỏ lẻ..." Hết chương 2365.



Bạn cần đăng nhập để bình luận